Trà Xanh Bá Đạo – Chương 7

7

Chị Linh chúng tôi đây là Girls Help Girls, bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều. Tôi hoàn toàn đồng ý.

Tôi cũng không khỏi cảm thán, tiền bạc và quyền lực thực sự là những thứ tốt đẹp.

Chỉ mơ hồ thôi, dường như có điều gì đó không ổn. Lục Thần chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ tôi không phải là một quân cờ dùng để kích thích Lục Thần sao?

Mỗi ngày Tô Trà đều dính lấy tôi, rốt cuộc ấy sao có thời gian theo đuổi Lục Thần?

11

Tôi cố tìm hiểu thông tin.

Tô Trà hoang mang: “Lục Thần? Em nhắc tới ta gì, ghen à?”

“Không phải .”

“Sao em lại cố chấp thế? Nếu em ghen thì cứ ra đi. Tôi sẽ không em đâu.”

Trên mặt Tô Trà nở nụ , trong mắt tràn đầy sự cưng chiều không thể che giấu: “Quả thật tôi đã từng thích Lục Thần, ta là cái thá gì? Cũng xứng đáng để tôi kể ra à? Tôi quá lười để kể.”

Tôi tiếp tục thăm dò và hỏi: “Trước đây hai người không phải rất thân thiết sao?”

Tô Trà đột nhiên trở nên lo lắng: “Ý em là sao, em nghi ngờ tôi? Tôi không phải là loại người chơi trò bắt cá hai tay, tôi và ta đã sớm không liên lạc. Em cũng ghen quá đấy. Đừng lo, hiện tại tôi chỉ thích em thôi. Ai đối tốt với tôi, tôi cũng đối tốt với người đó.”

Trong lòng tôi cả kinh. Nhưng tất cả những điều này, nếu xây dựng trên một trò thì sao.

Có lẽ là biểu của tôi lộ ra sơ hở, Tô Trà hồ nghi tôi: “Biểu cảm trên mặt em là sao thế? Em bị sao ? Em sẽ không phải là không thích tôi chứ?”

Một câu đang đ.â.m vào tim tôi. Tôi không biết nên gật đầu hay lắc đầu, tôi bị giằng xé giữa đạo đức và tội lỗi.

Nếu như tôi và Tô Trà vẫn không hợp nhau như trước, tôi nhất định sẽ tiếp tục hưởng thụ sự tiện lợi mà không cần kiêng nể gì cả. Nhưng bây giờ chúng tôi đã là hai tốt nhất trên thế giới.

Tôi hiểu ấy, ấy cũng hiểu tôi, tôi đã biết tính cách ấy không tệ, cũng không phải người xấu. Làm sao tôi có thể tiếp tục lừa dối ấy?

Tôi đã đấu tranh tư tưởng rất lâu. Cuối cùng đạo đức và đã chiến thắng tôi.

Tôi mở miệng thẳng thắn: “Thật ra lúc đó ghi như là vì em ghét chị, em không thật sự coi chị là chồng.”

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

12

Im lặng một lúc lâu.

Tô Trà khàn giọng hỏi tôi: “Em có ý gì?”

“Theo nghĩa đen. Em chỉ trêu chị thôi.”

“…Ồ, không sao đâu. Chỉ cần em thích tôi, tôi không ngại nếu thỉnh thoảng em muốn nghịch ngợm một chút.”

Những lời này đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Sau khi suy nghĩ hai giây, tôi lại : “Không phải, ý em là ngay từ đầu em chưa bao giờ thích chị cả.”

“Không !”

Choang, ấy đập chiếc ly xuống đất, nó vỡ thành nhiều mảnh.

Đôi mắt ấy đỏ ngầu, còn rưng rưng nước mắt. Cô ấy trông buồn bã và đau khổ, như thể tôi đã sinh ra ba đứa con mà ấy không hề hay biết.

Nhưng tôi vẫn phải tiếp tục : “Tôi nghĩ là một thẳng như chị sẽ không thoải mái với cách xưng hô như thế này, nên…”

Cô ấy lại đập vỡ chiếc cốc.

“Em đang trong lúc tức giận, tôi không tin!”

Tôi nhấn mạnh: “Thật đấy.”

Cô ấy phản đối: “Giả”.

“Thật.”

Cô ấy lập tức nổi giận, chạy vào phòng, lấy máy phát hiện dối và đưa ngón tay tôi vào để kiểm tra lời dối của tôi.

“Tôi giải là giả! Em có dám thử máy phát hiện dối không?”

“Cái này có cái gì mà không dám?”

Ngoài miệng như , trong lòng tôi sợ c.h.ế.t khiếp. Đang là đang cái gì ! May mắn tôi là thẳng.

Tô Trà hỏi tôi: “Em có thích tôi không?”

Tôi tự tin trả lời: “Không!”

“Bíp–” tiếng máy kêu lên, cho biết tôi đang dối.

Tôi ngốc luôn rồi.

Tô Trà thở phào nhẹ nhõm, oán hận tôi, trong mắt tràn đầy “nghịch ngợm”, “tinh quái”, “ rối”, “lần sau sẽ không như nữa”.

Tôi không thể chấp nhận : “Máy của chị bị hỏng à?”

Theo cầu tha thiết của tôi, tôi đã thử lại nhiều lần, kiểm tra hết lần này đến lần khác, nó chứng minh rằng tôi thực sự thích Tô Trà.

Hai má tôi lập tức nóng bừng, như thể bị tát mười tám cái liên tiếp. Tôi hoàn toàn không thể tin vào kết quả kiểm tra.

Sau khi có kết quả này, Tô Trà lại đắc ý: “Trách tôi, là gần đây tôi không ý nhiều đến em. Nhìn em kìa, em còn nghĩ ra chiêu trò nhỏ này để thu hút sự ý của tôi nữa. Em thành công rồi. Những chiêu trò của em lúc nào cũng tôi sợ. Em có biết lúc nãy tôi hồi hộp thế nào không? Tôi còn tưởng em thực sự không thích tôi. Cô à, đôi mắt của em không biết dối đâu.”

Tôi gần như hét lên: “Chị chẳng biết gì về mắt cả, em bị loạn thị!”

Tô Trà hừ một tiếng: “Cô nhóc khẩu thị tâm phi, nếu không thích tôi thì trước đây em đối mặt với tôi thế nào?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...