Bác sĩ xem kết quả rất hài lòng: “Nhìn xem, tại sao cậu ấy không thể xuất viện? Tôi thấy cậu ấy có thể, vô cùng có thể. Được rồi, bố tôi sắp lấy vợ, không còn chuyện gì nữa, tôi đi đây.”Mất cả ngày, đến lúc tôi ra ngoài đã là buổi chiều.
Hôm nay em trở về, tôi vui vẻ đi chợ mua con gà về hầm cho em ấy món ăn ngon để bồi bổ cơ thể.Trên đường về, một đứa trẻ chạy nhảy xung quanh tôi với khẩu súng đồ chơi.“Bùm chíu, ta là cảnh sát, ta đánh người xấu, đánh chết người xấu.”Súng đồ chơi lắc lư mấy lần suýt đụng trúng tôi khiến tôi rất khó chịu.
Thấy tôi phớt lờ, nó càng táo tợn hơn.Một tiếng “rầm”, đùi tôi đau đớn, viên đạn cao su lăn xuống mặt đất.Thằng nhóc reo lên: “Wow! Đánh trúng người xấu, ta là cảnh sát, ta là đại hùng!”Cuối cùng tôi dừng lại và mỉm hỏi: “Đại hùng, bố mẹ nhóc đâu?”Thằng nhóc: “Bố mẹ em đang chơi bài trong quán trà, họ nếu thắng tiền sẽ cho em ăn một cái đùi gà to!”Tôi giật lấy súng dễ như trở bàn tay và uy hiếp: “Không có bố mẹ ở đây mà dám kiêu ngạo như . Đưa súng cho , nếu không đánh chết nhóc.”Phía sau vang lên tiếng khóc lớn, tôi cầm súng mà tâm cực kỳ sung sướng.“Bùm chíu, đánh bại người xấu!”Nhưng khi tôi về và thấy em , vẻ mặt tôi lập tức cứng đờ.
Trong trí nhớ của tôi, em lúc nào cũng có vẻ dịu dàng tỏa sáng như ánh mặt trời, hai bím tóc mượt mà như lụa và luôn nở nụ rạng rỡ trên môi.Mỗi khi tôi không kiểm soát cảm của mình, mọi người xung quanh đều vô cùng sợ hãi, chỉ có em kiên quyết nắm chặt tay tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay em ấy truyền đến trái tim tôi, giúp tôi bình tĩnh lại.
Nhưng hôm nay, tóc em ấy bị vò rối tung, trên đó rõ ràng còn có vết nước, tóc rụng lộn xộn trên trán thành một búi, bộ đồng phục học sinh xanh trắng thì bẩn thỉu, trên người còn có vài dấu chân.Cơn tức giận trào dâng trong lồng ngực, giọng điệu của tôi lại bình tĩnh đến lạ thường: "Là ai?"Em ấy lo lắng liếc tôi, chạy nhanh đến và nắm lấy tay tôi như khi còn nhỏ: "Không sao đâu ."Thấy tôi không có phản ứng gì, con bé giả vờ thoải mái: " Em cũng không chịu thiệt, em cho bọn họ mỗi người một nhát chổi lau nhà đầy mùi phân, haha, không thấy vẻ mặt của họ lúc đó đâu, buồn chết mất.
Bạn thấy sao?