03
Ý nghĩ đó khiến tôi bàng hoàng.
Nó không nên xuất hiện trong đầu một bác sĩ nhân hậu, điềm đạm như tôi.
Nó giống hệt những suy nghĩ mà Tống Du thời đại học mới có thể nghĩ ra.
Tống Du khi ấy, bị xuất thân và hoàn cảnh gia đình trói buộc.
Tự ti, u ám.
Cậu ta tự nhốt mình trong một chiếc lồng do chính mình dựng lên, ngắt hết liên lạc với thế giới bên ngoài.
Thế , dù là chiếc lồng khép kín, vẫn có tia nắng len vào qua kẽ hở.
Nữ thần học bá vạn người mê ấy từ chối mọi lời tỏ , lại chủ tiếp cận cậu.
Không đúng.
Thật ra chị ấy chưa bao giờ thích Tống Du.
Chị ấy chỉ thỉnh thoảng quan tâm, giúp đỡ người đàn em u ám ấy vài việc nhỏ mà thôi.
Nhưng chỉ như , với cậu, đã là một tín hiệu.
Một gợi ý.
Đặc biệt là khi Tống Du bắt đầu mang bữa sáng cho chị ấy, giữ chỗ ngồi trong lớp cho chị ấy, và đối phương không từ chối — điều đó càng khiến cậu tưởng bở.
Khi ấy, đến nước lọc cậu cũng thấy có vị ngọt.
Cậu ta ngây thơ tin rằng, hơn hai mươi năm sống khốn khó của mình, tất cả đều là để chờ đợi khoảnh khắc kỳ diệu này.
Thế là những khổ sở, uất ức trong quá khứ, trong mắt cậu, dường như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Trong bầu không khí mập mờ đó, một Tống Du ngốc nghếch đã quyết định tỏ vào một đêm xuân êm ả.
Cậu dành cả tháng lương thêm, mua bó hoa đắt nhất trong tiệm.
Cậu núp ở con đường mà chị ấy đi qua sau giờ học.
Lúc chờ đợi, cậu còn lo bó hoa ấy quá bình thường, sợ không lọt vào mắt xanh của chị.
Cậu thấp thỏm không yên, hồi hộp đến nghẹt thở, cho đến khi nghe thấy chất giọng dịu dàng đặc trưng của vùng Giang Nam—
“Cậu thật sự thích tên nhóc ngốc nghếch đó à?”
“Làm gì có chuyện đó? Tớ chỉ thấy đại học nhàm chán quá, nên kiếm trò vui chút thôi.”
“Cậu còn lạ gì thân phận của tớ, sau này tốt nghiệp kiểu gì chẳng phải liên hôn với người khác.”
“Thế mà vẫn còn dây dưa với cậu ta, cậu đúng là phụ nữ xấu tính, haha~”
“Xí, ai dây dưa? Tớ đâu có là thích cậu ta. Đó là do cậu ta một mình ảo tưởng thôi.”
“Hơn nữa, tớ ‘dây dưa’ cũng là vinh hạnh rồi. Bao nhiêu người muốn còn chẳng có cơ hội.”
“Phải phải phải, tất cả là do Tống Du si tâm vọng tưởng, cóc ghẻ mà mơ ăn thịt thiên nga.”
…
Vậy nên, nếu là Tống Du của năm ấy, nghĩ ra một cách tàn nhẫn như để trả thù Từ Thư Mẫn, cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua, tôi cứ ngỡ cái tôi tự ti, u ám năm xưa đã biến mất.
Tôi tưởng rằng mình đã trưởng thành trong suốt những năm tháng vợ – Nguyễn Chiếu Thanh – kiên nhẫn dẫn dắt và cổ vũ.
Trở thành một Tống Du hoàn toàn mới — bác sĩ Tống ôn hòa, nhã nhặn mà ai cũng khen ngợi.
Nhưng giờ lại, cậu thiếu niên Tống Du năm xưa chưa bao giờ biến mất.
Cậu ta chỉ trốn đi mà thôi.
Và bây giờ, cậu ta đã trở lại, chiếm lấy cơ thể tôi một lần nữa.
04
Dựa vào thân phận bác sĩ điều trị chuyên khoa tim mạch, tôi đã toàn quyền tiếp quản việc chữa trị cho mẹ của Từ Thư Mẫn.
Trong bệnh viện, tôi phụ trách sàng lọc và điều trị cho mẹ ấy, lo toàn bộ chi phí khám chữa bệnh.
Ngoài bệnh viện, tôi cách vài ba hôm lại hỏi han quan tâm, mua đủ thứ đồ sinh hoạt đem đến tận tay.
Vì thế, dưới sự thúc đẩy có chủ ý của tôi, Từ Thư Mẫn đã thuận theo mà dâng hiến chính mình.
Đêm tôi ngoại , tôi trằn trọc suốt cả đêm không chợp mắt.
Tôi tự hỏi bản thân: nếu chỉ là để trả thù, thật sự có cần phải phát sinh quan hệ không?
Nếu Thanh Thanh biết chuyện này, chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.
Bố mẹ ấy ly hôn từ sớm, chưa từng cảm nhận chút hơi ấm gia đình nào.
Vì thế, ấy luôn cố gắng hết sức để vun đắp cho cuộc hôn nhân của mình, chỉ mong không đi vào vết xe đổ của cha mẹ.
Bố trách mẹ mải mê sự nghiệp mà lạnh nhạt với gia đình, nên ấy lựa chọn một người vợ toàn thời gian, tận tụy xây dựng cho tôi một tổ ấm bình yên.
Mẹ vì bị bố phản bội mà đau buồn đến sinh bệnh, cơ thể suy sụp — thế là ấy lên kế hoạch đương cẩn thận, tổ chức các chuyến du lịch dành cho các cặp đôi.
Sau khi kết hôn, ấy thường xuyên mua các loại sách tâm lý học, xã hội học về đọc, mong có thể hiểu tôi hơn, xử lý tốt hơn các mâu thuẫn giữa hai vợ chồng.
Rõ ràng Thanh Thanh vẫn chỉ là một trẻ tuổi, chưa có nhiều kinh nghiệm sống, lại càng thiếu kinh nghiệm trong đời sống hôn nhân.
Nhưng ấy vẫn luôn dò dẫm, lấy cuộc hôn nhân của bố mẹ bài học, dựa vào kiến thức ngoài xã hội mà cố gắng xây dựng nên “vườn địa đàng” của riêng mình — ngây thơ kiên cường.
Nghĩ đến đây, tôi nhắm mắt lại, tự nhủ rằng tất cả chỉ là một sự hy sinh cần thiết.
Một người đàn ông bỏ công bỏ sức giúp đỡ một người phụ nữ, thì kiểu gì cũng phải có mục đích.
Nếu như không có bất kỳ mục đích nào, thì mới là điều đáng ngờ.
Huống hồ, chỉ khi trở thành người đàn ông của Từ Thư Mẫn, tôi mới có thể khiến ấy chịu tổn thương lớn nhất.
Cho nên, tất cả đều là những sự hy sinh cần thiết.
Còn tổn thương tôi mang đến cho Thanh Thanh vì chuyện ngoại này…
Chỉ khi nào ấy phát hiện, thì mới bị tổn thương, mới thấy đau lòng.
Vậy nếu ấy không biết thì sao?
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì xảy ra cả.
Hơn nữa, tôi đã lên kế hoạch rõ ràng — mối quan hệ bí mật này sẽ không kéo dài lâu.
Tôi đã với Từ Thư Mẫn, năm tháng nữa sẽ sắp xếp phẫu thuật cho mẹ ấy.
Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ lén bỏ thuốc hướng thần vào khẩu phần ăn của ta.
Đến lúc đó, hai mẹ con ấy — hoặc một chết một điên, hoặc là cùng nhau chết.
Dù kết cục thế nào, cuộc sống của tôi cũng sẽ quay trở lại quỹ đạo ban đầu, chẳng khác gì ngày thường.
Tôi tự an ủi bản thân: tất cả đều đã nằm trong kế hoạch, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn cả.
Bạn thấy sao?