Trả Thù Kẻ Bắt [...] – Chương 12

Chương 12

Trần Cao Phi: “Công ty tang lễ? Không thể nào, chắc chắn là nó mà!”

“Đúng rồi, ta còn cho tôi số điện thoại, tôi gọi thử xem.”

Anh ta gọi đến số điện thoại tôi để lại.

Người chủ của Công ty tang lễ Chí Tương nghe thấy tên của ta, lập tức kính cẩn gọi “Chào ông chủ!”

“Tiền chuyển nhiều quá, chúng tôi không đủ hoa và hình nhân giấy, đợi một chút nhé!”

“Cả nhà chúng tôi thức đêm hình nhân giấy cho ! Anh cần lúc nào, chúng tôi sẽ gửi ngay lập tức!”

19.

Tôi xem trực tiếp mà suýt không nhịn nổi . Cảnh sát can thiệp và cầu công ty tang lễ hoàn trả số tiền chuyển nhầm.

Nhưng người chủ lại rất chính trực. Anh ta : “Hoàn trả? Chúng tôi không hỗ trợ việc trả hàng không lý do trong 7 ngày đâu.”

“Hay là tôi sẽ hoàn trả số tiền thừa, và gửi vòng hoa giấy cho , giữ lại dùng sau đi.”

Mặt Trần Cao Phi tái xanh. Gia đình ta rất truyền thống, cha mẹ ta nghĩ rằng quan mới là con đường chính đáng, vì ta rất kiên trì thi công chức.

Gia đình quy định rất nghiêm ngặt về tôn ti trật tự cũng như mê tín, ta không thể chấp nhận việc người khác gửi hình nhân giấy cho mình. 

Tôi đã chi một ít tiền để cầu người chủ phát trực tiếp việc đốt hình nhân.

Trong buổi phát trực tiếp, tôi thêm hiệu ứng “Mẹ của A Phi Ca” và tag Trần Cao Phi cùng mẹ ta vào.

Đúng , tôi biết tài khoản mạng của cả gia đình hắn ta. Mẹ Trần Cao Phi có phần mê tín, bà tức giận và chửi um lên trong buổi livestream.

Tôi : “Bà ơi, tôi không có ý phạm, thực ra đây là một cách chào hỏi phổ biến của giới trẻ bây giờ.”

“Xét theo hướng tích cực, bà có thể xem như con trai bà đã sớm thể hiện hiếu đạo bằng cách này! Chỉ là con bà để dành số tiền đó cho việc khác thôi!”

Mẹ Trần Cao Phi không thể đụng đến tôi, chỉ có thể giận dữ chửi mắng Trần Cao Phi.

20.

Khi hoạt trên mạng, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Dù tôi có ẩn danh cẩn thận, người tinh ý vẫn có thể tìm ra thông tin. Tôi biết điều này, nên tôi không bao giờ đi ra ngoài cùng bố mẹ hay Tiểu Hà.

Tôi thường hành một mình, để nếu bị phát hiện, ít nhất sẽ không liên lụy đến người khác.

Hôm nay tôi đi mua một chiếc bánh mà Tiểu Hà thích. Khi bước vào hẻm, tôi đột nhiên bị ai đó đánh một cú vào mặt.

Tôi che mặt, từ kẽ tay thấy mặt Trần Cao Phi đỏ bừng.

“Khốn nạn, cuối cùng cũng bắt mày!”

Hắn ta xông vào, đá tôi một cú vào bụng, rồi túm lấy áo đ.ấ.m vào mặt tôi.

“Tao tưởng ai, hóa ra là trai của con bé thi đại học hôm đó, dùng thủ đoạn bẩn thỉu để báo thù cho nó cơ đấy!”

“Em là đ.ĩ, trai là côn đồ, chắc bố mẹ mày cũng là loại người tồi tệ, dạy dỗ ra hai đứa khốn nạn này!”

Hắn có hai người đi theo, có vẻ là người thân của hắn

Trần Cao Phi hung hăng : “Còn đứng đó gì? Đánh cho hắn tàn phế đi!”

Hắn ta nghĩ rằng có thể doạ tôi, không ngờ lại khiến tôi càng thêm hứng thú.

Tôi cảm thấy vị tanh ngọt trong miệng, nhổ ra một ngụm máu, vui mừng vỗ tay.

“Thật sao? Đại ca ơi, đừng có nương tay nhé! Nếu đã đánh, hãy đánh cho tôi phải ngồi tù 30 năm, ra tù cũng không tìm việc đê!”

“Có ba camera quanh đây, ghi lại rõ ràng từng chi tiết! Anh cứ tiếp tục đánh đi!”

Tôi đỏ mắt, nắm lấy tay hắn, cầu hắn ta tiếp tục đánh.

Hắn ta dừng lại, cố gắng thoát khỏi tôi.

Hai người phía sau hắn ta bỏ chạy ngay lập tức, rằng họ không tham gia vào việc đánh đập.

Tôi đuổi theo họ: “Sao không đánh nữa? Tôi đã thừa nhận việc chụp lén và bạo lực mạng cơ mà! Anh có tức không? Nếu tức thì cứ đánh tiếp đi!”

“Còn người nào khác hack thông tin của tôi, kỹ thuật kém quá! Dùng lâu như còn không xong! Nhanh chóng công khai để mọi người tránh xa tôi xem nào!”

Trần Cao Phi dừng lại. Khi tôi nhắc đến trách nhiệm hình sự, ta đã sợ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...