10.
Cả sảnh chấn .
Có người xì xào bàn tán: “Nghe tân nương mỹ mạo phi thường, chẳng lẽ có kẻ đến cướp dâu?”
Sắc mặt Lưu Thanh Nguyên lập tức thay đổi: “Dám hỏi các hạ là ai, có gì chỉ giáo?”
“Không dám, không dám.”
Tiết Lang chậm rãi bước tới, từ trong n.g.ự.c móc ra một tấm lệnh bài tinh xảo.
“Chủ nhân của vật này, phái ta tới chúc mừng hai vị đại hôn.”
Lưu Thanh Nguyên kỹ, cơn giận dữ lập tức biến thành vui mừng: “Là… là Hầu gia… Là nhạc phụ đại nhân?!”
“Suỵt.”
Tiết Lang đặt ngón tay lên môi, hạ giọng : “Công tử biết là , nơi này tai vách mạch rừng, chớ nên lớn tiếng.”
“Ngài tự ý tổ chức hôn lễ ở bên ngoài phủ, ban đầu Hầu gia rất bất mãn.”
“Nhưng nghĩ đến việc công tử đã cứu mạng công chúa, lại thêm dung mạo xuất chúng, nên mới miễn cưỡng chấp nhận.”
“Hầu gia là người trọng lễ nghi, hôm nay tuy không thể tự mình đến, đã mời một vị quý nhân đến đây.”
“Lát nữa khi bái đường, hãy quỳ bái nàng ấy.”
Nói xong, hắn liền muốn đưa ta lên phía trước.
“Chuyện này…”
Lưu Thanh Nguyên ta, mày nhíu chặt.
Nói là quý nhân.
Nhưng cách ăn mặc chẳng khác nào một thiếu nữ mười sáu mười bảy.
Hoàng đế vốn không có công chúa, còn nữ nhân nào có thân phận cao quý hơn Ninh Uyển?
Rõ ràng đây là một cú ra oai phủ đầu.
Hắn nghiêm mặt : “Bái đường là đại lễ, xưa nay chỉ quỳ bái thiên địa, quân vương, phụ mẫu.”
“Quý nhân còn trẻ, e rằng… không xứng nhận lễ bái lạy của ta và công chúa.”
Tiết Lang không vui: “Công tử thật to gan!”
“Hầu gia khổ tâm cầu xin nhiều ngày, mới mời Thái tử phi nương nương giá lâm.”
“Ngươi lại vô lễ như , khinh thường bậc quân vương, không sợ ngày vui hóa thành tang lễ sao?”
Ta bị lời này dọa sợ.
Rõ ràng chỉ định dựng lên một thân phận cao quý để hù dọa hắn, cái này quá cao rồi phải không?
Lưu Thanh Nguyên càng hoảng sợ hơn.
Hắn không ngờ nhạc phụ lại coi trọng mình đến .
Lại càng không nghĩ tới người đến đây chính là hoàng hậu tương lai.
Hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu: “Nương… quý nhân tha tội!”
“Tiểu… tiểu tế không biết…”
Tiết Lang quát: “Còn không mau hành lễ?!”
Hắn như chó nhà có tang, lăn bò đến trước mặt ta.
“Thỉnh an quý nhân.”
Ta thoáng ngẩn người.
Năm xưa trong học đường, Lưu Thanh Nguyên tự phụ tài hoa, khiến đồng môn ghen ghét.
Có kẻ tìm vài tên du côn, bắt hắn đến nơi vắng vẻ đ.á.n.h một trận.
Còn rằng chỉ cần quỳ xuống dập đầu, sẽ lập tức tha cho hắn.
Hắn nhất quyết không chịu.
Khi ta đuổi tới nơi, hắn đã m.á.u me đầy mình.
Nhưng vẫn : “Quân tử thà c.h.ế.t, quyết không chịu nhục, bọn chúng thua rồi.”
Nhưng bây giờ, cốt khí mà roi vọt cũng đ.á.n.h không gãy năm đó, lại vì quyền thế mà dễ dàng khuất phục.
Còn khuất phục theo cách khó coi thế này.
Thôi .
Ta bước qua hắn, đi thẳng lên trên ngồi.
Chỉ khẽ nhấc tay, ra hiệu tiếp tục.
Lưu Thanh Nguyên lướt qua tia mừng rỡ.
Quý nhân không hề phất tay bỏ đi, mà thực sự ngồi vào vị trí cao đường.
Xem ra là không so đo với hắn.
“Nhị bái cao đường!”
Sau khi dập đầu ba cái với ta, hắn dường như cảm thấy chưa đủ.
Lôi kéo tân nương quỳ lạy thêm lần nữa.
Để tỏ rõ thành ý.
Ta cứ thế lạnh lùng hai người.
Hết quỳ xuống lại bò dậy, bò dậy rồi lại quỳ xuống trước mặt ta.
Tổng cộng chín lần.
Thật thú vị.
Sau khi phu thê giao bái, hỉ nương tuyên bố lễ thành.
Chúng nhân ồn ào trở lại bàn tiệc uống rượu.
Lưu Thanh Nguyên định ra ngoài tiếp khách, bị Tiết Lang túm lại: “Công tử thật vô tâm, đại lễ đã xong, còn không mau về phủ bái kiến nhạc phụ?”
11.
Ta thay một bộ đồ phu xe.
Tiết Lang cũng đã chuẩn bị xe ngựa ở cửa sau.
Chờ đợi một nén hương, hai người vẫn không xuất hiện.
Ta đang định vào viện xem xét, thì thấy Ninh Uyển nước mắt đầm đìa, nắm chặt vạt áo Lưu Thanh Nguyên.
Một người kéo, một người giằng co ngay trước cửa.
“Phu quân… phu quân, xin chàng, ta không thể quay về, chàng cũng không thể quay về!”
“Thật đó, Hầu gia nhất định sẽ g.i.ế.t chúng ta…”
Lưu Thanh Nguyên không nhịn nữa, đẩy mạnh nàng ngã xuống đất: “Đủ rồi!”
“Ngày nào cũng mấy lời điên rồ này?”
“Nhạc phụ đối xử với chúng ta muôn phần thương, nếu nàng còn tiếp tục loạn, đừng trách ta trở mặt vô !”
Nàng sững sờ: “Yêu thương? Sao có thể! Ta vốn không phải…”
Trong lòng ta chấn .
Hỏng rồi, sắp bại lộ!
May mà Tiết Lang phản ứng nhanh, chạy tới đỡ nàng dậy, nhân cơ hội điểm á huyệt của nàng từ phía sau.
Hắn nhét nàng vào lòng Lưu Thanh Nguyên: “Công chúa nhà ta tính nhõng nhẽo, mong công tử bao dung.”
Ninh Uyển đỏ bừng mặt, gấp đến mức không một lời.
Ta vén màn xe, hạ giọng : “Xin mời, chậm trễ nữa chỉ e Hầu gia sẽ sốt ruột.”
Hai người trước sau lên xe.
Ta buông rèm, cẩn thận che kín khe hở.
Chưa đầy chốc lát, bên trong dần dần không còn tĩnh.
Hương mê dược Tây Vực, hiệu quả thực sự rất tốt.
Ta và Tiết Lang không dám trì hoãn.
Đánh xe như bay, rời khỏi thành trước lệnh giới nghiêm.
Ở phía đông bắc ba mươi dặm có một bãi tha ma, phong thủy cực xấu.
Trong hố sâu đã đào sẵn, có một cỗ q.u.a.n tài, dầu trám vẫn chưa khô.
Ta mở rèm xe, cùng Tiết Lang khiêng hai t.h.i t.h.ể đặt vào quan tài.
Nặng thật.
Ta hướng q.u.a.n tài cúi ba vái: “Đã uống rượu hỉ của hai vị, lại chưa kịp tặng lễ, thật không phải.”
“Vật này coi như lễ mừng tân hôn.”
“Đừng chê, mới đó.”
Vừa đứng dậy, bên trong chợt có tĩnh.
Lưu Thanh Nguyên tỉnh lại.
…
Hắn vừa định thần đã nhanh chóng hiểu rõ cảnh của mình.
“Giả mạo tín vật của Hầu gia, bắt cóc phò mã và công chúa…”
“Các ngươi rốt cuộc là ai? Không cần đầu nữa à?”
Cũng là bị nhét vào quan tài, phản ứng của hắn lúc này so với ta ngày đó lại bình tĩnh và khôn ngoan hơn nhiều.
Chỉ tiếc, hắn vẫn đoán sai rồi.
Dưới ánh trăng, ta gỡ bỏ tấm mạn che mặt.
“Cố nhân.”
Bạn thấy sao?