Trả Thù Hai Kẻ [...] – Chương 4

Chương 4

8.

Tiết Lang thản nhiên lấy vật nhóm lửa trong lòng ra, lắc lắc rồi thắp sáng chiếc đèn lồng trong tay.

Dưới ánh lửa, khuôn mặt hắn dần trở nên rõ nét hơn.

“TA…”

“Từng bị người thân bỏ rơi, thật may mắn… ta nhận sự giúp đỡ của người khác.”

“Không khác là mấy.”

Ta lạnh lùng : “Thật sao?”

Rõ ràng hắn có mối quan hệ thân thiết với các đại thần trong triều.

Nhưng lại giả vờ là một tên trộm vặt, suốt ngày chăm chỉ theo dõi ta.

Trước đây, ta không quan tâm đến những chuyện này.

Hắn, một thiếu niên trẻ ham chơi, chán cuộc sống xa hoa, muốn trải nghiệm cuộc sống khó khăn?

Ta cuối cùng cũng hiểu “bản chất con người vốn xấu xa” là như thế nào.

Trên thế gian này không có cuộc gặp gỡ nào là , không có lòng tốt nào là vô cớ.

Người này đối với ta chắc hẳn có mục đích khác.

Thấy ta có vẻ lạ, Tiết Lang đầu tiên sửng sốt, sau đó nở nụ khổ.

“Thật ra thì…”

“Ta có một ân nhân đang trong sống trong đau khổ.”

“Mọi việc ta chỉ để giúp nàng ấy thôi.”

“Thưa… nương”

Hắn vào mắt ta, từng chữ một: “Danh tính của ta vẫn chưa thể tiết lộ .”

“Nhưng hãy tin ta, ta sẽ không bao giờ .”

Nhớ khi hắn cứu ta, lần đầu tiên hắn vào ta chính là ánh mắt này.

Lo lắng, căng thẳng, cấp bách, khó chịu…

Rất nhiều cảm hiện lên trong tâm trí hắn.

Nhưng không hề có ác ý.

Ta cảm thấy nhẹ nhõm nên hạ giọng xuống và hỏi một câu then chốt: “Vậy huynh chắc chắn bao nhiêu phần… về thân phận của Ninh Uyển?”

“10 phần.” 

Ánh mắt của Tiết Lang sắc bén như ngọn đuốc. Sau đó, lại chìm vào suy nghĩ sâu xa.

“Nhưng ta cảm thấy hình như đã từng gặp nàng ta ở Ninh Hầu phủ rồi.”

Mắt hắn đột nhiên sáng lên.

“Đúng ! Nàng ta là tỳ nữ phụ trách quét dọn!”

“Luôn đi theo Ninh Uyển, hình như tên nàng ta là Doanh Ca Nhi…”

Ta nheo mắt lại : “Thì ra là , lão hầu gia thương con , không nỡ gả cho một kẻ sắp c.h.ế.t.”

“Nhưng thánh chỉ của hoàng đế không thể không tuân, liền tìm một người thay thế con mình.”

Chẳng trách mỗi lần Lưu Thanh Nguyên nhắc đến chuyện trở về Hầu phủ, nàng đều cố gắng từ chối.

Hóa ra là đồ giả.

Nàng rất thích Lưu Thanh Nguyên, lại lo lắng thân phận thấp kém của mình chọc giận hắn ta.

Dùng danh phận tiểu thư Hầu phủ cao quý, lấy lòng hắn.

Nhưng không ngờ đối phương lại có tham vọng như .

Bây giờ khó mà thoát khỏi lưng hổ, “Làm ác ắt phải trả giá”.

Ta thở dài.

Khi đang suy nghĩ, trong bóng tối một ngọn nến trông giống như một chiếc thuyền đơn trôi nổi trước mặt ta.

Tiết Lang cầm đèn lồng trong tay, khoác áo choàng lên người ta: “Chúng ta đã biết hình của đối phương rồi, không cần phải vội vàng.”

“Trễ rồi, về nghỉ ngơi trước nhé.”

Ta gật đầu, bước đi song song với hắn.

“Ngày mai chúng ta đến Ninh Hầu phủ.”

“Nữ nhi sắp thành hôn, phụ thân nên biết tin vui…”

9.

Vài ngày sau.

Lưu Thanh Nguyên mười dặm hồng trang đón tân nương mới, tiệc mừng trải dài từ trong sân đến cuối phố.

Ta và Tiết Lang tìm một cái bàn ít người rồi ngồi xuống.

Rửa sạch tay, xé nhỏ đùi gà.

Ta nhét nó vào tay hắn, vui vẻ : “Ăn đi.”

Sau đó, lại đổ đầy rượu vào bát: “Uống hết đi, không để lại một giọt nào.”

Hắn theo những gì ta bảo.

Sau khi uống hết một bình rượu, hắn ợ một cái rồi : “Bà ơi, có buồn cũng không thể ta như thế này , đúng không?”

“Ta không muốn bỏ lỡ kịch hay đâu.”

“Đây là hình à?” Vừa cắn gà vừa đáp.

“Đừng lãng phí món ngon.”

“Lúc hắn lấy ta, trên bàn chẳng có lấy một con gà.”

“Bây giờ hắn lại lấy đi số tiền mà ta khó khăn lắm mới kiếm …”

Không thể tiếp…

Lồng n.g.ự.c ta khẽ đau nhói, một nỗi oán hận chắc chưa bên trong.

Tiết Lang vứt chân gà xuống đất: “Thì ra là hắn…dùng tiền trộm mộ, đi lấy thê tử?”

Ta không vui trừng mắt hắn.

Chế nhạo ta?

Hắn nhanh chóng nhặt nó lên, thổi bay đống bụi, cắn một miếng lớn.

“Đừng lo lắng, ta giúp ăn nó.”

Sau khi ăn hai con gà, mắt hắn trở nên đờ đẫn.

“Buổi trưa, đáng lẽ không nên ăn.”

Trong lúc đang chuyện, tiếng pháo đột nhiên vang lên bên ngoài nhà họ Đường.

Một đoàn nhạc công từ từ tiến đến cùng với kiệu hoa.

Lưu Thanh Nguyên mặc hỉ phục màu đỏ tươi, đứng đợi ngoài cửa, hai tay chắp sau lưng.

Biểu cảm khác xa với lúc lấy ta.

Vẻ mặt hắn hiện tại, giống như một thư sinh vừa đỗ trạng nguyên, đứng đợi lời chúc từ các quan lại khác. 

Giữa niềm vui, pha lẫn một chút tự hào.

Ta kéo Tiết Lang đang ngồi gục trên ghế dài dậy, đội khăn che mặt rồi đi theo hàng xóm vào nhà.

Sảnh vào tràn ngập không khí lễ hội, xung quanh có rất nhiều hoa, vải đỏ treo khắp nơi.

Bà mối đỡ tân nương tiến về phía tân lang.

Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ, bà lên tiếng : “Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

Có hai tấm bia đá đặt ở ghế phía trên.

Lưu Thanh Nguyên chỉnh lại y phục và tư thế, chuẩn bị tiến hành một nghi lễ trọng đại khác.

Tiết Lang, người vẫn im lặng ở một bên, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Khoan đã!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...