Trả Thù Hai Kẻ [...] – Chương 2

Chương 2

3.

Ta hờ hững lau miệng: “Phải thì sao.”

“Không phải có thì sao?”

“Lưu Thanh Nguyên, ngươi cứng rắn như sắt, chẳng lẽ vì một đứa trẻ mà thay đổi à?”

Đùa thôi.Đùa thôi.

Tình giống như nước đổ.

Kể cả khi hắn thay đổi ý định, ta cũng không bao giờ tha thứ cho hắhắn.

Ta đứng dậy muốn quay về nhà thu dọn đồ đạc.

Vừa đi hai bước thì cảm thấy đau ở sau gáy.

Cả người chìm vào bóng tối.

Khi mở mắt ra, xung quanh vẫn là một màu tối đen.

Ta thấy bối rối.

Mùa đông vẫn chưa đến, sao trời lại sáng muộn thế?

Khi ta định đứng dậy, liền thấy trước mặt mình là một bức tường lạnh lẽo.

Ta đưa tay ra chạm vào nó.

Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc này khiến ta ngay lập tức rùng mình.

Không… đây là…

Một chiếc quan tài!

Ta thậm chí còn không biết mình đã bị đưa vào quan tài lúc nào.

“Cứu với! Có ai ở đây không?!”

Ta đập mạnh nắp quan tài, tạo ra một âm thanh nặng nề, đục ngầu.

Điều ngạc nhiên là thực sự có người ở bên ngoài.

Nghe thấy tiếng , hắn đẩy nhẹ nắp quan tài ra.

Ngay lập tức, luồng không khí trong lành hòa lẫn với những giọt nước mưa thổi về phía ta.

Ta thốt lên: “Cảm ơn!” Đưa tay lên lau nước mưa trên mặt vẫn cảm thấy ấm áp..

Khi ngước lên, ta lập tức choáng váng, khuôn mặt của Lưu Thanh Nguyên đầy nước mắt, đang ta với vẻ khinh thường.

 “A Kiều… xin lỗi.”

Trong lòng ta có dự cảm không lành, vẫn cố giữ bình tĩnh : “Mở nắp quan tài trước đã”.

“Ta ra ngoài rồi .”

Hắn không để ý tới, nhẹ giọng : “A Kiều, bao nhiêu năm qua, ta dành cho nàng không phải là giả.”

“Nhưng ta và hắn có mối thù truyền kiếp, kẻ thù của ta ở kinh thành sống sung túc, quyền cao chức trọng. Chỉ có leo cao hơn hắn thì ta mới có cơ hội báo thù.”

“Nhưng mà điều này quá khó…Thực sự quá khó khăn.”

“Không có kẻ nghèo ở giới quý tộc, gia đình quý tộc không có kẻ hạ lưu.”

“Ở trong hiện tại, ta không thể tạo dựng chỗ đứng cho mình .”

“Người duy nhất có thể giúp ta là Ninh Uyển.”

4.

Trái tim ta run rẩy.

Hắn tiếp tục : “Có lẽ nàng không biết, Ninh Uyển là tiểu thư của Hầu phủ.”

“Lục hoàng tử bệnh nặng, bệ hạ ban hôn cho hắn và Uyển Uyển, lấy hỷ sự cầu phúc. Không ngờ, mới thành thân một ngày, hắn đã qua đời.”

“Mẫu phi của Lục hoàng tử nàng ấy khắc phu, bắt ép nàng chôn cùng hắn.”

“Lão Hầu gia đau buồn vì mất đi con , lâm bệnh nặng. Để xoa dịu thần tử, Bệ hạ đã truy phong nàng công chúa, ban hiệu An Ninh.”

Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, khuôn mặt như ngọc của Lưu Thanh Nguyên bừng sáng, mang theo một chút điên cuồng.

“Nhưng không ngờ rằng nàng lại cứu Ninh Uyển!”

“Và nàng ấy đã ta!”

“Chỉ cần ta lấy nàng ấy, ta không còn là thường dân nữa…”

“Ta sẽ là phò mã của An Ninh công chúa.”

Mồ hôi đổ khắp người, áo khoác ngoài của ta ướt đẫm. “Nhưng chuyện này liên quan gì đến ta?”

“Ngươi muốn hòa ly hay từ thê đều !”

“Nếu ngươi sợ bị thấy, ta sẽ lập tức rời khỏi đây và không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa!”

Hắn một cách ngốc nghếch, âm thanh vang vọng trong ngôi mộ tối tăm và chật chội, khiến người ta cảm thấy rùng mình.

“Lúc đầu ta cũng nghĩ .”

“Nhưng không ngờ …nàng lại có thai!”

“Quan trường phức tạp, lòng người khó đoán. Nếu ta để nàng và đứa bé ở lại thế gian này, một khi có người có dụng ý biết , vết nhơ này nhất định sẽ khiến ta không thể ngóc đầu. Ta không thể đánh cược, cũng không thể chịu đựng .”

“Đừng trách ta tàn nhẫn. Hãy trách thế gian này.”

“Chính thế gian khắc nghiệt này đã g.i.ế.t .ch.ế.t nàng..”

Hắn đưa tay ra để đóng nắp quan tài lại.

“Không !”

Ta run rẩy cầu xin hắn.

“Nếu ta không có thai thì sao?”

“Hoặc ta có thể bỏ đứa bé?”

“Còn chưa chắc chắn mà, chúng ta cũng có thể bàn bạc, tại sao nhất định phải g.i.ế.t ta?”

Lưu Thanh Nguyên dường như nghe một câu chuyện : “Chúng ta hãy xa trông rộng nhé?”

“Trong thành đang chiêu mộ nhân tài, ta và Uyển Uyển phải trở về kinh thành, bái đường thành thân, chăm sóc Hầu gia. Nhiều việc như , ta sao có thể lãng phí thời gian ở đây?”

Hắn ta lần cuối thật lâu.

“Nếu nàng không phải đạo tặc, ta có thể giữ nàng lại thiếp.”

“Đường Thiên Kiều, kiếp sau đừng đi trộm cắp nữa.”

Khi tiếng đá rơi nặng nề vang lên, bóng tối lần nữa nuốt chửng ta.

Một cảm giác sợ hãi mạnh mẽ dâng trào trong lòng ta.

Ta thực sự sẽ c.h.ế.t sao?

Không !

Ta há to miệng cố hít vào như một con cá mắc cạn, vô ích.

Đầu ngón tay cào xước thành quan tài lạnh lẽo, để lại những vệt m.á.u dài.

Trước khi ý thức dần mờ đi, một ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu ta.

Sai!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...