1.
Lúc đi trộm mộ, ta đào nhầm hố, vô bước vào một ngôi mộ mới.
Đã là mộ thì phải tuyệt đối im lặng, bên trong bỗng vang những tiếng cào xước sắc nhọn.
Thì ra bên trong quan tài có một mỹ nhân bị ép chôn theo.
Ta đã cứu lấy nàng, đem về nhà chăm sóc chu đáo.
Nàng ấy bị chất độc từ xác c.h.ế.t xâm nhập vào cơ thể, cần tìm một cây nhân sâm ngàn năm quý giá để chữa trị.
Ta thức trắng bảy đêm, lục tung tất cả ngôi mộ cổ để tìm nhân sâm ngàn năm cứu lấy nàng.
Nhưng sau khi bình phục, nàng lập tức trèo lên giường phu quân ta.
Ta tức đến tay chân run rẩy, định dùng chổi đánh kẻ vô ơn này ra khỏi nhà.
Nhưng ả lại quỳ xuống trước mặt ta.
“Tỷ tỷ, muội thật sự quý Lưu huynh.”
“Xin tỷ hãy thương xót, muội cam tâm nguyện thiếp..”
Lưu Thanh Nguyên vẫn im lặng ở một bên cuối cùng cũng lên tiếng.
“Điều này không ổn.”
Tất nhiên là không ổn rồi.
Khi đó, Lưu gia bị người ta âm mưu hãm , toàn bộ gia tộc đều bị diệt vong.
Chính tay ta đào hắn ra khỏi đống xác c.h.ế.t.
Sau đó ta cõng hắn trên lưng, đi bộ trên tuyết suốt ba ngày ba đêm.
Nhờ hắn mới thoát khỏi sự truy đuổi và giữ mạng sống.
Đêm tân hôn, sau khi quỳ lạy trời đất và phụ mẫu, hắn đã cung kính cúi đầu với ta.
“Đời này ta chỉ lấy mình nàng, cùng nhau già đi. Bách niên hảo hợp.”
Lưu Thanh Nguyên rất tuấn tú, thu hút rất nhiều nữ nhân. Trong mấy năm qua, bất kể nữ tử xấu hay đẹp, hắn cũng chưa bao giờ liếc mắt .
Hắn tiếp tục : “Một tiểu thư quý tộc, thân thể ngàn vàng, sao có thể thiếp?”
“Ngược lại là nàng, xuất thân đạo tặc, sao xứng chính thê?”
2.
Cây chổi trong tay ta rơi xuống đất, ta mở to mắt người trước mặt với vẻ không thể tin nổi.
“Chàng vừa gì…”
Lúc mới tỉnh dậy, hắn rằng muốn lấy ta, đền đáp ơn cứu mạng.
Ta đã thẳng thừng từ chối.
Vì ta xuất thân đạo đặc, không muốn ô uế thanh danh của hắn.
Lưu Thanh Nguyên chỉ : “Chuyện của nàng, ta đều đã nghe qua.”
“Nàng trộm mộ không phải vì tiền, mà chỉ tìm kiếm những cuốn sách hành y bị thất lạc trong các ngôi mộ cổ.”
“Hành này của nàng chẳng có tội gì cả, sao lại tự xưng là đạo tặc?”
Ta đỏ mặt: “Ta có lấy tiền mà.”
Ánh nến mờ ảo, dường như có một cảm giác kỳ lạ lóe lên trong mắt hắn.
“Năm đó hạn hán nghiêm trọng, dân chúng không thu hoạch gì, nếu không phải nàng lấy bảo chia cho mọi người, họ có sống đến giờ không?”
“Phu nhân, hành hào hiệp chính nghĩa, lấy của người giàu chia cho người nghèo.”
“Có thê tử như , là phúc phận ba đời nhà ta.”
Giọng của hắn như lửa, thiêu đốt khuôn mặt ta.
Ta cúi đầu, đánh nhẹ vào hắn: “Ai là thê tử của huynh!”
“Ngoài việc đồng ý, nàng không có sự lựa chọn khác đâu.”
…
Lời khi đó vẫn còn ở trong tâm trí ta, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy thật mỉa mai.
Thấy ta im lặng, hắn đưa cho ta một túi tiền lẻ.
“Đây coi như là tiền đền đáp ơn cứu mạng của ta và Uyển Uyển.”
“Xin lỗi…”
“Hãy coi như chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Nói xong, Lưu Thanh Nguyên đỡ nàng ta dậy, bước thẳng ra ngoài, một cái ngoảnh đầu cũng không có.
Ta cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.
Nhìn dáng vẻ kiên quyết của hắn, một luồng cảm giác buồn nôn đột nhiên dâng lên trong lòng.
Thật là kinh tởm.
Ta che miệng chạy ra khỏi cửa, sau đó dựa vào cây đào trong sân và nôn.
Hai người đang định bước ra khỏi sân thì bị tác của ta cho giật mình.
“A Kiều…”
Lưu Thanh Nguyên quay lại, khó khăn gọi tên ta.
“Nàng có thai à?”
Bạn thấy sao?