Vào ngày cưới, nhà trai bất ngờ báo cảnh sát rằng tôi đã nhận sính lễ với giá “trên trời” – 66.000 tệ, cầu tôi hoàn trả toàn bộ.
“Hướng dẫn mới về sính lễ đã nêu rõ, không vượt quá 50.000 tệ, nhận sính lễ quá mức là phạm pháp đấy!”
“Chúng tôi cũng là vì muốn tốt cho thôi, giờ trả lại vẫn còn kịp, nếu sau này bị điều tra ra thì phải ngồi tù đó!”
“Vả lại, tiền đó trả lại thì vợ chồng hai đứa dùng chứ gì, cũng như nhau thôi mà.”
Không trách họ cứ khăng khăng muốn lễ cưới xong mới đi đăng ký kết hôn – thì ra là chờ tôi ngay khúc này đây.
Tôi lập tức trả lại toàn bộ sính lễ và ba món trang sức vàng, tuyên bố hủy hôn.
Bạn trai đỏ mặt, : “Nhà tôi chỉ cầu trả lại sính lễ, đâu có bảo chia tay, em hủy hôn gì?”
Tôi tức đến bật , quay tay tát cho ta một cái rõ đau:
“Đồ ngu, sính lễ còn trả rồi mà còn đòi cưới hả? Muốn cưới thì đi cưới ai khác đi!”
Tôi bỏ đi không thèm ngoái đầu, ai ngờ nhà trai quay lại kiện tôi ra tòa, cầu tôi trả lại 288.000 tệ sính lễ.
“Hồi đó rõ sính lễ là 288.000 tệ, tuy rằng chúng tôi chưa đưa đủ, bắt buộc phải hoàn trả toàn bộ!”
1
Tôi và Lê Trí Chương vừa bước xuống xe hoa thì đã bị hai cảnh sát chặn lại.
“Chào , xin hỏi là Giang Nhạc Sương đúng không?”
Tôi ngơ ngác, “A? Vâng, là tôi.”
Một người liếc qua Lê Trí Chương đang khoác tay tôi, hơi lắc đầu rồi lấy thẻ cảnh sát ra đưa trước mặt tôi.
“Chào Giang, chúng tôi đến từ đồn cảnh sát Tương Thành. Hiện tại chúng tôi nhận tố cáo từ bà Trương Thúy Hoa, tố rằng trước khi cưới, đã nhận sính lễ với giá trên trời là 66.000 tệ.”
“Phiền xác nhận lại xem việc này có đúng không. Nếu đúng, theo quy định mới về sính lễ, ở khu vực thành thị, sính lễ không vượt quá 50.000 tệ.”
“Hiện tại bà Trương đã kiện tội tống tiền, số tiền này buộc phải hoàn trả.”
Tôi chết sững. Mỗi chữ trong câu của cảnh sát tôi đều nghe rõ, ghép lại với nhau thì tôi lại không sao hiểu nổi.
Số tiền sính lễ 66.000 tệ này là do hai bên trao khi nhà tôi và nhà họ Lê đính hôn vào dịp Quốc khánh.
Tôi và Lê Trí Chương quen nhau qua trung tâm mai mối, gặp vài lần thấy hợp, sau nửa năm qua lại thì quyết định để hai bên gia đình bàn chuyện cưới hỏi.
Lúc đó, nhà họ sẽ đưa 240.000 tệ tiền sính lễ, thêm 48.000 tệ tiền “ba món vàng”, tổng cộng thành 288.000 tệ, nghe thật trọn vẹn.
Ba mẹ tôi thấy nhà trai thành ý đầy đủ, thật lòng muốn cưới tôi nên cũng vui vẻ đồng ý.
Bên họ còn chuẩn bị sẵn một căn nhà cưới 200m² ngay trung tâm thành phố, ba mẹ tôi bèn quyết định tăng phần hồi môn từ 200.000 tệ lên thành một chiếc xe Xiaomi SU7 khoảng 300.000 tệ và một bộ nội thất, đồ gia dụng mới cho căn nhà, cũng trị giá 300.000 tệ.
Lần đầu hai nhà gặp mặt, mọi thứ đều thương lượng suôn sẻ.
Kết quả là tới ngày đính hôn, nhà họ chỉ mang đến 66.000 tệ và một chiếc vòng vàng truyền thống nặng khoảng 50g.
Họ xin lỗi liên tục, bảo rằng bác cả của Lê Trí Chương đột nhiên mắc bệnh nặng, cả nhà phải gom góp tiền lo viện phí.
Nhưng họ cũng thề thốt chắc nịch rằng sau khi cưới nhất định sẽ bù lại toàn bộ sính lễ và chọn cho tôi bộ ba món vàng kiểu mới, hợp thời hơn.
Tôi nghĩ chuyện đột xuất, mà Lê Trí Chương cũng là người tử tế, nên dù trong lòng không thoải mái, tôi vẫn gật đầu chấp nhận.
Không ngờ, sự nhượng bộ lúc ấy lại khiến họ tưởng tôi dễ bị bắt nạt!
Giờ ngẫm lại, nào là bác bị bệnh, nào là sau khi cưới sẽ bù tiền, e rằng tất cả đều là bịa đặt để lừa tôi mà thôi?
Tôi siết chặt nắm tay, tức đến đau cả ngực, quay đầu Lê Trí Chương.
“Chuyện này… cũng là ý của sao?”
2
Lê Trí Chương ánh mắt né tránh, lắp bắp :
“Sương Sương, trước đây bọn không biết có quy định mới về sính lễ… Thật ra nhà cũng sẵn sàng đưa số tiền ấy…”
“Bây giờ biết rồi, nhà chẳng qua là sợ em vi phạm pháp luật thôi…”
Sợ tôi phạm luật á? Cả nhà các người coi tôi là con ngốc chắc?
Chuyện sính lễ vốn là do hai bên đồng thuận, nhà trai không có ý kiến thì ai lại rảnh rỗi đến mức đi báo cảnh sát chuyện này?
Huống hồ, các người đây là trực tiếp kiện tôi tội tống tiền!
Nếu thực sự vì tốt cho tôi, sao không bàn bạc trước, mà lại chọn đúng thời điểm này tôi bẽ mặt?
Sắc mặt tôi lạnh hẳn:
“Lê Trí Chương, nhà đúng là tính toán giỏi thật đấy, bàn tính tính đến mức gõ thẳng vào mặt tôi luôn rồi!”
Lê Trí Chương còn định nắm lấy tay tôi, tôi hất phắt ra.
Anh ta có vẻ mất mặt, định gì đó thì bị mẹ mình chắn trước.
Bà Trương Thúy Hoa – người từng lần nào gặp tôi cũng mặt mày niềm nở – nay như biến thành một người khác, gương mặt toàn là vẻ cay nghiệt và giả tạo.
“Quy định mới đã rõ, sính lễ không vượt quá 50.000 tệ, nhận sính lễ cao là phạm pháp!”
“Chúng tôi cũng vì nghĩ cho thôi, giờ trả lại vẫn còn kịp, nếu sau này bị điều tra thì phải ngồi tù đó!”
“Hơn nữa, tiền trả về cũng là để hai đứa con dùng, khác gì đâu?”
Miệng toàn là “quy định mới”, xem ra nhà này đã nghiên cứu luật sính lễ rất kỹ.
Khó trách hôm đó cứ nằng nặc đòi lễ cưới xong mới đi đăng ký kết hôn – thì ra là để chờ đúng lúc này đây.
Theo quy định về việc hoàn trả sính lễ: trường hợp hai bên chưa đăng ký kết hôn, nếu nhận sính lễ vượt quá mức thì phải trả lại toàn bộ.
Vậy nên họ mới muốn lễ cưới trước, chưa đăng ký, để có thể buộc tôi phải hoàn trả!
Dù sao trong mắt họ, tôi đã có mặt ở lễ cưới, bà con hai bên cũng có mặt, ba mẹ tôi thì là người sĩ diện.
Tôi từng nhượng bộ khi đính hôn, dễ đoán là kiểu người mềm mỏng, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn theo sắp đặt của họ.
Nghĩ thông suốt mưu tính bẩn thỉu này, tôi chỉ cảm thấy như vừa nuốt phải ruồi, kinh tởm đến tận cổ.
Tôi hít sâu một hơi, thẳng vào người đàn ông đang đứng sau lưng bà Trương.
“Lê Trí Chương, tôi hỏi lại lần nữa. Anh cũng cho rằng tôi phải trả lại sính lễ sao? Việc tố tôi tống tiền có phải cũng có phần tham gia không?”
“Có phần của không?”
Anh ta chớp mắt vài cái, không dám thẳng vào tôi, chỉ cúi gằm đầu xuống.
Dáng vẻ chột dạ này khiến tôi hiểu ngay mọi chuyện.
Tôi biết mà, cơm cùng nồi lòng người chẳng cùng nhà.
Rốt cuộc vẫn là tôi lầm ta.
Suốt mấy tháng qua bên nhau, ta luôn tỏ ra dịu dàng, ân cần, lịch thiệp và lễ độ.
Về mặt tiền bạc, ta cũng rất rộng rãi.
Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, đều tranh phần thanh toán.
Thi thoảng tôi là người trả, cũng sẽ chuyển khoản lại cho tôi sau đó, thậm chí còn tròn số cho đẹp.
Miệng thì bảo, đã đi chơi với thì không thể để tôi trả tiền, nếu tôi trả là coi thường .
Tôi tặng quà, nhất định sẽ tặng lại món có giá trị tương đương, thậm chí còn đắt hơn.
Xét về khoản “giá trị cảm ” và “nghi thức lãng mạn”, ta rất chỉnh chu, bề ngoài thì có vẻ là người đàn ông có suy nghĩ, đúng mực.
Tôi đến giờ vẫn không hiểu, chỉ vì 66.000 tệ tiền sính lễ mà ta lại diễn ra trò hề ngay trong ngày cưới.
Nhưng giờ chuyện đã đến nước này, tôi cũng chẳng buồn truy hỏi lý do gì nữa.
Biết dừng đúng lúc, vẫn là tốt nhất.
“Được rồi, tiền sính lễ tôi trả.”
“Chuyển khoản hay tiền mặt? Thôi, chuyển khoản cho tiện.”
Tôi chuyển thẳng 66.000 tệ vào tài khoản của Lê Trí Chương, suốt cả quá trình, Trương Thúy Hoa không rời mắt khỏi tôi.
Thấy tôi chuyển xong, bà ta lập tức ra hiệu cho Lê Trí Chương nhận tiền.
m báo từ WeChat vang lên: “Bạn đã nhận 66.000 tệ.”
Tôi tháo chiếc vòng vàng trên tay, đưa trả về phía Lê Trí Chương.
“Cái vòng cũng trả lại cho . Hủy hôn đi.”
3
Lê Trí Chương chết lặng, ngẩn người tôi.
Đến khi ta kịp phản ứng thì chiếc vòng đã bị tôi nhét vào tay ta rồi.
Trương Thúy Hoa – người vừa nãy còn toe toét – giờ mặt đã cứng đờ.
Bà ta hét lên the thé: “Hủy hôn?! Cô đang linh tinh gì thế? Khách khứa đến hết rồi, giờ hủy hôn chẳng phải trò cho thiên hạ sao?”
Tôi liếc hai gương mặt kia, lạnh lùng, mỉa mai:
“Ngay cả chuyện báo cảnh sát tố dâu tống tiền ngay trong ngày cưới mà các người còn dám , lại sợ bị người ta à?”
Nói xong, tôi rút điện thoại, nhắn tin cho ba mẹ – những người đang ở sảnh tiệc – tóm gọn lại toàn bộ sự việc.
Lê Trí Chương nhíu chặt mày đến mức giữa trán hiện rõ chữ “川”, mặt đỏ gay lên.
Người đàn ông lúc nào cũng nhã nhặn, lịch sự ấy, lần đầu tiên trước mặt tôi để lộ vẻ mặt dữ tợn và méo mó.
“Nhà tôi chỉ cầu em trả lại sính lễ, đâu có bảo hủy hôn, sao em phải quá lên như thế?”
“Giang Nhạc Sương, em không thể hiểu chuyện một chút à? Đừng rối nữa có không?”
Bạn thấy sao?