4.
Tôi phát hiện chồng ngoại , đúng vào ngày biết mình mang thai.
Lúc giặt áo sơ mi cho ta, tôi thấy bên trong cổ áo có một vết son môi.
Đó không phải là vô .
Đó là lời tuyên chiến của tiểu tam.
Tôi đoán, ta còn chưa nhận ra điều đó.
Tôi dành ba tiếng đồng hồ để đau lòng, để tuyệt vọng, để điều chỉnh lại tâm trạng.
Sau đó, tôi đeo khẩu trang chống nắng, đội mũ che kín mặt, mang một chiếc vòng vàng đi đổi lấy tiền mặt ở một tiệm nhỏ lụp xụp.
Tiếp đó, tôi bắt taxi đi hơn hai mươi cây số đến khu trọ cũ—nơi tôi từng sống.
Ở đó có cả một con phố chuyên bán điện thoại và đồ điện tử.
Tôi mua một đống camera siêu nhỏ, về nhà vừa đọc hướng dẫn vừa tự tay lắp đặt.
Từng góc trong căn nhà đều có một con mắt đang âm thầm dõi theo.
Xong xuôi, tôi đặt bàn ở nhà hàng, hẹn chồng ra ăn tối, bảo rằng có một điều bất ngờ dành cho .
Ánh nến lung linh, gương mặt ta nở một nụ cứng ngắc.
Hôm sau, ta liền bảo tôi nộp đơn nghỉ việc, rằng muốn tôi ở nhà dưỡng thai cho tốt.
Tôi cần một đứa trẻ.
Một đứa trẻ mang gene tốt.
Một đứa kế thừa dòng máu tôi, thừa hưởng tài sản của tôi.
Còn người cha của nó? Dơ bẩn rồi.
Tôi đau lòng, phải vứt bỏ thôi.
Tôi mắc bệnh sạch sẽ. Cả trong cảm lẫn trong lòng tự trọng.
Trên đường về, tôi vừa đi vừa nghĩ, thì bất ngờ có một người chặn lại.
Một chàng trai cao ráo, đẹp trai, nụ rạng rỡ:
“Chị ơi, có hứng tìm hiểu bơi lội với gym không ạ?”
Tôi định từ chối lời mời, rồi lại kỹ chàng trai kia.
Thật sự rất cuốn hút.
Dáng người cao ráo, cơ thể săn chắc, cơ bắp hiện rõ từng đường nét.
Da trắng, mắt sáng, ánh đầy mê hoặc không hề đơn thuần.
Có đôi phần khí chất… giống chồng tôi.
Tôi khẽ cong khóe môi, viết một cái tên giả rồi ghi lại số điện thoại của cậu ấy.
Rời đi, tôi ghé vào một cột điện ven đường, liên lạc với một văn phòng thám tử chuyên theo dõi ngoại .
Nội dung gồm, không giới hạn ở các mục sau:
– Gắn thiết bị nghe lén trong xe và điện thoại của chồng
– Gài camera vào nhà tiểu tam
– Theo dõi 24/24, quay lại từng trận “giao chiến” của hai người đó, phát trực tiếp cho tôi xem
– Và điều tra toàn bộ tài sản đứng tên chồng tôi
Hiệu suất việc của thám tử phụ thuộc trực tiếp vào con số trên chi phiếu.
Không ngoài dự đoán—rất nhanh, tất cả thông tin về tiểu tam đặt ngay trước mặt tôi.
Tên ta là Trần Tiểu Tư, nhỏ hơn tôi vài tuổi, mới tốt nghiệp đại học không lâu.
Ánh mắt ta còn vương chút ngây ngô, ngây ngô đến mức… ngu ngốc.
Dĩ nhiên, bên trong vẫn giấu vài phần tính toán.
Cô ta dịu dàng, nhẹ nhàng như nước, lúc nào người khác cũng ươn ướt như sắp khóc.
Cô ta độc lập, tự chủ, thêm để đóng học phí.
Trong chốn bùn nhơ như quán bar, ta vẫn là một đóa sen trắng không nhiễm bụi trần.
So với tôi—một đứa chiều cao khiêm tốn, nhan sắc tầm trung— ta cao 1m67, vóc dáng cân đối, khuôn mặt xinh xắn, thần thái rất cuốn hút.
Trong ảnh, ta khoác tay chồng tôi.
Cả hai trông như đôi nhân hoàn mỹ, xứng đôi vừa lứa.
Nếu người đàn ông kia không phải là chồng tôi, có lẽ tôi cũng… “đẩy thuyền” cho họ mất.
Tôi đánh giá rất công bằng. Ngoài việc không có tiền, ta thực sự hơn tôi nhiều mặt.
Cho nên cũng chẳng lạ khi ta có thể quyến rũ một gã đàn ông ăn bám—để rồi mua cho cả một căn nhà.
Nghĩ tới căn nhà đó, tôi bỗng thấy lòng hơi nhoi nhói.
5.
Chỉ cần có đủ tiền, tra sao kê tài khoản của Trương Kiện Nam không khó chút nào.
Trong ba năm chúng tôi sống cùng nhau, thu nhập của ta ngày càng tăng.
Ngoài khoản chuyển định kỳ cho mẹ ruột, thì suốt hai năm qua, ta và tiểu tam đã cùng nhau ăn uống, phòng, mua dây chuyền, nhẫn, túi hiệu… tổng cộng hơn ba trăm triệu.
Xe thì mười lăm vạn tệ.
Nhà là mua đứt, căn hộ ba phòng ở Tây Phố, tuy giá không cao bằng khu Nam Môn cũng ngốn một triệu rưỡi.
Tính gọn lại — hai triệu tệ.
Tức là, con tiểu tam đó đã tiêu của tôi tròn một triệu!
Cảm giác… buồn ghê gớm.
Tôi bắt đầu kiểm kê lại toàn bộ tài sản của mình: tài sản riêng và tài sản chung vợ chồng.
Tiền tiết kiệm và mấy căn shophouse do tôi thừa kế là tài sản cá nhân.
Tuy nhiên, lúc đó tôi có thừa kế hai căn nhà, vì cảm thấy xui xẻo nên không ở.
Tôi bán một căn, bù thêm vài triệu, rồi mua đứt căn hộ cao cấp triệu đô hiện tại ở khu Tài Chính. Nhà đứng tên cả hai vợ chồng.
Thành phố này có quy định hạn chế mua nhà. Mỗi hộ gia đình chỉ sở hữu hai căn, và phải có hộ khẩu.
Tôi có nhà thừa kế đứng tên, lại không đủ điều kiện học vấn để xin nhập hộ khẩu.
Chồng tôi thì khác. Anh ta là thạc sĩ, có thể nhập theo diện “trí thức”, vào hộ khẩu tập thể.
Nên tôi chỉ còn cách… dựa vào tư cách của ta để đứng tên mua căn nhà thứ hai.
Nếu ly hôn, căn nhà đó phải chia đôi.
Thật sự… đau lòng không chịu nổi.
Tôi vỗ trán một cái rõ kêu, như muốn trút sạch dòng nước ngu xuẩn từng tràn vào đầu mình năm ấy.
Tôi từng quá nghèo để dám mất tiền.
Với tôi, chia đi một xu… chẳng khác nào lấy đi mạng sống.
Mà tôi thì lại rất quý mạng.
Nên bây giờ—mạng của tôi, tôi phải lấy lại. Cả vốn lẫn lời.
6.
Ban đầu, tôi chỉ muốn âm thầm thu thập bằng chứng.
Dùng tương lai và danh tiếng của chồng để buộc ta phải ra đi tay trắng, bảo toàn tài sản của mình.
Tôi không ngờ — ngoài tiền, bọn họ còn muốn cả mạng sống của tôi và đứa con trong bụng.
Tôi có cả đống thời gian rảnh rỗi, rảnh đến mức nhàn chán.
Tôi có thể thong thả nhấm nháp tổ yến, lặng lẽ ngồi nghe mẹ chồng và chồng tôi bàn nhau— sao khiến tôi sinh khó, cả mẹ lẫn con cùng mất mạng.
Hoặc… thế nào để tôi gặp “tai nạn bất ngờ”, chết một cách không rõ ràng.
Chỉ khi tôi chết, ta mới thừa kế trọn vẹn tài sản.
Tôi cũng có thể ngồi nghe tiểu tam, với vẻ mặt thánh thiện và giọng điệu buồn thương, kể lại những “bi kịch ngoài đời thực”.
Rằng, có thai phụ vì ăn nhầm thuốc hoạt huyết mà chảy máu ồ ạt, dẫn đến cả mẹ lẫn con cùng chết.
“Cần phải cẩn thận lắm đó,” ta , như thể đang lo lắng thật sự.
Hoặc: có người phụ nữ đi du lịch, vô ngã xuống vách núi rồi tử vong.
Người chồng tuy nhận khoản bồi thường lớn, mất đi lớn nhất đời mình…
Chồng tôi ôm ta vào lòng, cưng chiều dỗ dành, mắt ánh lên sự dịu dàng rực rỡ.
Rất nhanh sau đó, tôi lại “chăm sóc đặc biệt”.
Hôm ấy, mẹ chồng đưa tới cho tôi một ly sữa nóng.
Tôi nhận lấy, đưa lên miệng thổi nhẹ, rồi đặt xuống.
Bà ta lập tức thúc giục:
“Tiểu Lâm, sữa phải uống lúc còn nóng mới tốt cho con và cháu.”
Tôi mỉm gật đầu:
“Vâng ạ. Cảm ơn mẹ. Còn chuyện gì nữa không?”
Một câu hỏi bình thường, môi tôi vẫn vương nụ …
Lạnh đến mức có thể đông cả ly sữa trong tay.
Ánh mắt mẹ chồng dán chặt vào ly sữa trong tay tôi.
“Không… không có gì. Con uống xong rồi gọi mẹ nhé.”
Cánh cửa phòng vừa khép lại.
Tôi thong thả đi tưới mấy chậu cây trong thư phòng.
Hoa phát triển rất tốt, chỉ có một chậu đã bắt đầu héo rũ.
Tôi đeo tai nghe lên.
Bên trong vang lên những âm thanh khiến mặt đỏ tai hồng, chỉ cần nghe là đủ hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Trên màn hình máy tính, hai thân thể trắng bóc quấn lấy nhau kịch liệt như thể đang “đấu tay đôi” ba trăm hiệp.
Tôi rút điện thoại, gọi cho chồng.
Trong video, người đàn ông kia không kịp mặc đồ cho tử tế, hoảng hốt vừa mặc quần vừa ôm quần áo bỏ chạy, vấp váp như thể có quỷ đuổi sau lưng.
Đó chính là chồng tôi — Trương Kiện Nam.
Người phụ nữ đang mang thai năm tháng mà ta vừa “hăng say giao chiến” — chính là tiểu tam Trần Tiểu Tư.
Nửa tiếng sau, video xuất hiện thêm một người đàn ông khác—một “soái ca” với cơ bụng tám múi rõ nét.
Anh ta mỉm , ôn tồn… hoàn thành nốt phần việc mà chồng tôi còn dang dở.
Tôi màn hình, tặc lưỡi lắc đầu.
Chồng tôi thật sự… kỹ thuật không bằng người có cơ bụng.
Bạn thấy sao?