9.
Sắc mặt Thẩm Phục lập tức thay đổi.
Hắn vốn luôn giấu chuyện rằng hai căn nhà kia hoàn toàn không đứng tên hắn. Giờ nghe Lâm Tiêu tưởng rằng sẽ chia đôi sau ly hôn, hắn chột dạ thấy rõ.
Bởi vì, dù ly hôn bằng bất kỳ cách nào, hắn cũng không có quyền với hai căn nhà đó.
“Còn biết sao? Nếu muốn cưới em, phải hy sinh chút gì đó thôi.”
Lâm Tiêu tỏ ra rất biết điều. Cô ta bước lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn, rồi nép vào lòng hắn, giọng nhỏ nhẹ đầy cảm .
“Đúng ra thì… bây giờ đã có vợ, em không nên dây dưa. Nhưng em đã từng bỏ lỡ , và em hối hận. Em không muốn lại đánh mất cơ hội này.
Chỉ cần chịu vì em mà ly hôn, cho dù không có gì, em cũng bằng lòng ở bên .”
Thẩm Phục đưa tay vuốt ve mái tóc ta, ánh mắt dịu dàng như nước, giọng đầy chiều chuộng.
“Làm sao nỡ để em chịu khổ? Chúng ta sẽ tìm cách để biến cả hai căn nhà đó thành của mình.
So với việc chia đôi, chi bằng… để ta biến mất.”
Lâm Tiêu sững sờ ngẩng đầu lên, thẳng vào hắn, không tin vào tai mình.
“Biến mất? Anh nghiêm túc đấy à?”
Nhưng gương mặt Thẩm Phục không hề dao . Hắn thậm chí còn bật ra hai tiếng lạnh.
“Một người phụ nữ chẳng mang lại lợi ích gì, giữ lại cũng chỉ khiến thêm phiền. Ly hôn thì phải chia tài sản, chỉ có để ta biến mất… mới là cách gọn gàng nhất.”
Lâm Tiêu nghe thì lộ rõ sự hoài nghi.
“Nhưng… người là phạm pháp. Nếu thật sự , chẳng phải chúng ta cũng bị kéo theo sao?”
Thẩm Phục đưa tay vuốt má ta, nhẹ nhàng trấn an.
“Yên tâm đi. Anh đã nghĩ ra một cách ổn thỏa rồi. Tới lúc đó chỉ cần em đúng theo kế hoạch của là .
Anh sẽ lừa ta đi du lịch ở Yển Thi. Đến nơi, em sẽ xuất hiện đúng chỗ bảo, vờ như đang gặp nạn xin đi nhờ xe.
Lúc đó trời mưa, khả năng cao sẽ xảy ra lũ bùn đá. Khi có cơ hội, sẽ đẩy ta xuống. Cô ta chắc chắn không sống nổi.”
Lâm Tiêu nghe mà càng lúc càng hoảng loạn. Trong mắt ta thoáng lên sự sợ hãi.
“Như … liệu có ổn không? Nguy hiểm quá. Chỉ cần sai lệch một bước, là hỏng hết.”
Nhưng Thẩm Phục lại vô cùng bình thản, thậm chí lộ ra vẻ tự tin.
“Em đừng sợ. Kế hoạch này tiến thì có thể loại bỏ ta, lui thì có thể phủi sạch trách nhiệm.
Dù ta không chết, cũng có thể đổ hết mọi chuyện lên đầu thiên tai.
Lũ bùn đá mà, ai kiểm soát chứ? Chúng ta chỉ cần dẫn ta đến đúng nơi là xong.”
Lúc này, Lâm Tiêu mới dần trấn tĩnh lại, ngả người vào lòng hắn, nước mắt lưng tròng.
“Thẩm Phục… vì cưới em mà đến mức này, em thật sự… suốt đời này sẽ không phụ lòng .”
Không cần thêm lời, Thẩm Phục cúi đầu hôn ta. Nụ hôn nhanh chóng trở nên cuồng nhiệt, hai người lôi nhau vào phòng ngủ, cuốn vào nhau trên chiếc giường lớn.
Tôi ngồi trước màn hình giám sát, nét mặt lạnh như băng, không một gợn sóng, lặng lẽ tắt đi màn hình theo dõi.
10.
Còn hai ngày nữa là đến kỳ nghỉ lễ 1/5, cuối cùng Thẩm Phục cũng gọi điện cho tôi.
“Liễu Kiều Kiều, giận lâu thế rồi, giờ cũng nên nguôi ngoai rồi chứ? Em đang ở đâu, để qua đón.
Ngày kia là lễ 1/5 rồi, dẫn em đi chơi cho bớt giận.”
Nếu như là trước kia, nghe thấy những lời này, có lẽ tôi sẽ rất vui. Nhưng bây giờ, vừa nghe xong tôi chỉ thấy buồn nôn.
Thời gian vừa qua, hai người họ sống chung trong nhà tôi mà chẳng thèm che giấu, không sợ tôi quay về bắt gặp.
Lúc đầu Lâm Tiêu còn có chút lo lắng, Thẩm Phục lại trấn an ta.
“Em cứ yên tâm ở đây. Cô ta tính khí cứng đầu, nếu không chủ hòa giải hay đến đón, ta sẽ không quay về đâu.
Đến lúc đó, chỉ cần vài câu dỗ dành, ta kiểu gì cũng sẽ vui vẻ chạy về thôi.”
Hắn không sai. Dù sao lần này, tôi cũng cần phải theo đúng “kịch bản” mà hắn mong đợi.
Tôi giữ giọng bình thản, không nóng không lạnh:
“Tôi đang ở nhà Diêu Diêu. Mà đi đâu chơi?”
Thẩm Phục không tỏ ra bất ngờ, có vẻ như phản ứng của tôi đúng như những gì hắn dự tính.
“Chỗ đó muốn giữ bí mật, coi như là món quà bất ngờ cho em.
Tan qua đón em.”
Tôi lập tức từ chối, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào tiếp cận thân thể mình.
“Không cần đâu. Sáng 1/5, tôi đợi trước cổng khu nhà Diêu Diêu.
Anh lái xe của tôi đến.”
Thẩm Phục còn định gì đó, tôi đã dứt khoát tắt máy.
Cuộc gọi đó, Thẩm Phục thực hiện ngay trước mặt Lâm Tiêu. Khi nghe tôi sẽ dùng xe của mình, Lâm Tiêu lập tức trở nên lo lắng.
“Làm sao bây giờ? Cô ta bảo sẽ tự lái xe, thì kế hoạch của chúng ta chẳng phải không thực hiện sao?
Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn trên chiếc xe ở nhà…”
Ở nhà?
Một câu vô mà đầy lộ liễu. Cô ta mới dọn vào chưa bao lâu, mà đã coi đồ đạc trong nhà tôi là của mình rồi.
Đúng là một con đàn bà không biết liêm sỉ, vừa tham vừa trơ tráo.
Thẩm Phục trầm ngâm trong giây lát, ngay sau đó, vẻ mặt hắn lại chẳng hề lo lắng.
“Đừng sợ. Tất cả dụng cụ có thể bỏ vào ba lô.
Chỉ cần cho ta uống xong chai nước đó… thì mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.
Nếu không theo lời ta, lỡ như ta không đi thì mới là mất trắng cơ hội.”
Hắn dừng một chút, tiếp tục phân công rất rõ ràng.
“Em cứ lên đường trước một ngày, đến trấn Tuyết Sơn trước. Anh sẽ gửi biển số xe của ta qua tin nhắn cho em.
Ba lô em mang theo người. Để trong xe của , ta có thể sẽ nghi ngờ.”
Lâm Tiêu áp tay lên ngực, bộ như đang sợ hãi, đôi mắt ướt rưng rưng hắn.
“Chồng ơi… em thấy hơi sợ…”
Thẩm Phục ôm chặt lấy ta, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Đừng sợ, tất cả đã có lo.”
11.
Tối trước ngày lễ 1/5, tôi kiểm tra lại toàn bộ chiếc xe của mình một lần nữa, từng chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót.
Sáng hôm sau, khi Thẩm Phục đến đón, hắn có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy mấy món đồ tôi chuẩn bị sẵn trên xe.
“Em chuẩn bị kỹ đấy. Ngay cả nước uống và đồ ăn vặt cũng có.”
Tôi không tỏ ra mặn mà, trực tiếp lên xe, ngồi ở hàng ghế sau.
“Đường đi xa, em sợ dọc đường không có gì ăn. Chẳng lẽ phải để bản thân đói lả trên đường?”
Gương mặt Thẩm Phục lập tức trầm xuống, rõ ràng là rất khó chịu vì thái độ của tôi.
“Liễu Kiều Kiều, đã chủ xuống nước lành, lại còn đưa em đi du lịch cho khuây khỏa, em có cần phải châm chọc như thế không?”
Tôi ngước mắt hắn, ánh mắt lạnh tanh.
“Nếu không vì em còn chưa muốn ly hôn, thì hôm nay rủ thế nào em cũng không đi.
Anh im lặng bặt vô âm tín suốt cả tháng trời, em giận một chút… cũng không à?”
Thẩm Phục không đáp nổi, chỉ hậm hực ngồi lên ghế lái.
Chính khoảnh khắc đó, tôi bỗng hiểu ra một chuyện.
Thì ra… hắn nhất định phải rủ cả Lâm Tiêu cùng đi. Vì hắn sẽ lái xe, nên không tiện ra tay. Nếu có thêm một người phối hợp, mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trên suốt đoạn đường dài, cả hai chúng tôi hầu như không với nhau câu nào.
Trong mắt hắn, tôi tuy miễn cưỡng đồng ý đi chơi, vẫn đang giận dỗi chưa nguôi.
Còn trong lòng hắn, có lẽ đang nghĩ… chỉ cần vài tiếng nữa, tôi sẽ là người “biến mất” khỏi thế giới này.
Còn tôi thì… chỉ cần nghe thêm một câu từ miệng hắn, cũng đã thấy buồn nôn.
Xe chạy suốt vài tiếng. Cuối cùng, Thẩm Phục dừng lại tại thị trấn Tuyết Sơn.
Tôi giả vờ ngơ ngác không hiểu gì.
Thẩm Phục vừa mở cửa xe bước xuống, vừa giải thích:
“Anh qua cửa hàng tạp hóa mua ít đồ ăn cho em dùng dọc đường.”
Nói xong, hắn đóng sầm cửa lại.
Tôi theo bóng hắn chạy dưới cơn mưa, tiến vào cửa hàng nhỏ ở góc phố. Nhưng rồi, trước khi bước vào, hắn lại rút điện thoại ra… gọi một cuộc.
Vài phút sau, hắn ôm một đống bánh kẹo và nước uống quay lại xe, gương mặt đầy vẻ “quan tâm”.
Tôi nhếch môi khẩy.
Quả nhiên — mọi thứ y hệt như kiếp trước.
Khi đó, tôi hoàn toàn không chút nghi ngờ về hành này. Chính vì , tôi đã mất đi cơ hội phản kháng đầu tiên.
Xe tiếp tục lăn bánh rời khỏi trấn nhỏ.
Chạy vài phút, đột nhiên Thẩm Phục đạp phanh gấp.
Tôi giật mình ngẩng đầu ra phía trước.
Chỉ thấy Lâm Tiêu toàn thân ướt sũng, đang đứng ven đường dưới cơn mưa, giơ tay vẫy xe với vẻ yếu ớt, giống như một người gặp nạn cờ xuất hiện.
Bạn thấy sao?