Ha!
Tôi suýt bật vì tức.
Không biết nếu ta biết Lục Hi Niên biến mất năm đó liên quan trực tiếp đến tôi, liệu còn có thể ra những lời này không?
Trong mắt ta, tôi Lục Hi Niên đến mức phát điên, mọi cách để níu kéo ta.
“Được thôi.”
Thấy tôi đồng ý, ta thở phào nhẹ nhõm, còn tôi thì khẽ cong môi, nảy ra một ý nghĩ xấu xa.
“Nhưng... Lục Hi Niên thật sự thích ai... điều đó chưa chắc chắn đâu.”
15
"Con , lần trước cha về cậu con trai nhà họ Bùi, con đã suy nghĩ chưa...?"
Sau khi nhận kết quả khám sức khỏe bình thường, tôi về nhà và đang ngồi thưởng thức bát canh gà nóng hổi cha nấu thì ông đột nhiên ngồi xuống cạnh tôi, vẻ mặt mờ ám hỏi một câu.
Lại nữa rồi.
Món khoái khẩu của người trung niên: Thúc giục kết hôn.
Tôi cau mày, ba liền lập tức im bặt, ánh mắt vẫn ngập tràn mong chờ câu trả lời từ tôi.
"Con không có hứng."
"Con , gặp một lần thôi, không? Cha đã hẹn với cha cậu ấy rồi, là bữa tiệc tối ngày kia. Con biết mà, từ nhỏ cha đã muốn có một chàng rể rồi. Cha giờ cũng già rồi, lỡ có ngày nào đột ngột ra đi..."
Cha lảm nhảm liên tục, huyệt thái dương tôi giật liên hồi. Nghe đến chữ "chết", tôi đành miễn cưỡng thỏa hiệp.
"Con sẽ đi."
Thấy tôi đồng ý, ông vui mừng múc thêm cho tôi một bát canh, miệng không ngừng khen ngợi cậu con trai nhà họ Bùi tốt thế nào.
Kiếp trước, cha thậm chí không sống đến tuổi này, mà qua đời trong một tai nạn xe thảm khốc.
"Con biết rồi, con sẽ đi."
Buổi tiệc tối ngày kia.
Tôi thấy người đàn ông mà cha đã đến. Anh ấy quả thật rất khôi ngô tuấn tú, tuổi còn trẻ mà đã chỉ định là người thừa kế, xem ra không phải nhân vật dễ chơi.
Anh ấy bưng hai ly rượu vang, ánh mắt đong đầy nụ , như một con cáo giấu đuôi bước đến gần tôi.
"Cô Trì?"
Tôi nhận ly rượu từ tay ấy, nhấp một ngụm nhỏ, rồi bắt đầu câu chuyện vu vơ.
Cho đến khi tôi vô thấy một bóng lưng quen thuộc giữa đám đông thương nhân tụ họp.
Lục Hi Niên.
Anh ta đứng cách đó không xa, cúi mình lễ phép trước một vị tổng giám đốc.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Anh ta sững người trong hai giây, rồi bất ngờ lao về phía tôi.
"Trì Trúc Nhất!"
"Nhất Nhất!"
"Em chạy cái gì!"
Khi bị ta nắm chặt cổ tay, thấy cảm quen thuộc trong đôi mắt ấy, tôi bỗng nhận ra...
Anh ta cũng đã trọng sinh.
"Nhất Nhất, nhớ ra tất cả rồi."
"Em cũng trọng sinh, đúng không?"
"Cút đi!"
Tôi giằng mạnh tay ra, ghê tởm lau cổ tay mình, không kìm mà hét lên.
Anh ta tiếp tục đuổi theo tôi ra ngoài buổi tiệc, cho đến khi ngã mạnh xuống đất. Tôi kinh ngạc phát hiện chân phải của ta bị vặn xoắn thành một góc kỳ lạ.
Một vật gì đó lăn ra từ tai ta.
Đôi mắt ta đầy chua xót.
"Nhất Nhất, kiếp này... là sự trừng của ."
Khi tôi giao ta cho Tống Lâm Quỳnh, tôi cứ ngỡ đó là lần cuối cùng tôi gặp Lục Hi Niên.
Nhưng ta giống như loài giòi trong rãnh nước bẩn, không ngừng sinh sôi, mãi không chết.
Anh ta kể, ngày hôm đó ta cứ ngỡ mình sẽ chết.
Tống Lâm Quỳnh đã sắp đặt tất cả.
Bà ta sai người đánh gãy chân ta, rồi ném thẳng xuống sông.
Dù không biết bơi, với hai chân bị gãy, ta vẫn cố gắng vật lộn suốt bốn mươi phút trước khi chìm hẳn.
Mặt sông chỉ còn lại những bọt khí nhỏ tan biến trong vòng hai phút.
Vậy mà... Lục Hi Niên lại nổi lên một lần nữa.
"Rõ ràng một giây trước còn đang uống rượu, giây tiếp theo mở mắt đã thấy mình nằm dưới đáy sông. Em có hiểu cảm giác đó không?"
Trên mặt ta hiện lên vẻ ngỡ ngàng.
"Nhưng vẫn sống sót."
"Lục Hi Niên, sao không chết ?"
Anh ta nhạt, như thể đã thấu tất cả.
Không có sự bảo bọc của tôi, ta mất đi mọi ưu thế kiếp trước. Dù có thể lẻn vào thương hội, địa vị trước kia cũng đã tan biến.
"Nhất Nhất, em chưa từng thực sự hiểu . Trước kia, em thích vì điều gì? Ngoại hình sáng sủa, thành tích đáng tự hào, hay là trái tim đen tối của ?"
Bạn thấy sao?