“Lục Hi Niên sao có thể bỏ thi đại học chứ? Anh ta luôn đứng nhất trong các kỳ thi mà.”
Phía sau có vài học thì thầm bàn tán: “Ai mà biết ? Không phải cậu ta là con riêng sao? Có khi đón về nhà thừa kế gia sản rồi ấy chứ.”
“Chậc chậc, thật ghen tị, là con riêng thì sao chứ? Số phận cậu ta vẫn tốt hơn người bình thường chúng ta nhiều.”
“Được rồi, đừng nữa. Mai là thi đại học rồi, mình tranh thủ xem thêm vài bài tập đây.”
Sau vài tiếng khẽ, chủ đề đó nhanh chóng trôi vào quên lãng.
Trong lớp học chỉ còn lại tiếng đọc bài lác đác và âm thanh sột soạt của bút chạy trên giấy.
Ai cũng có việc của riêng mình. Khi kỳ thi đại học cận kề, chẳng ai có thời gian để quan tâm đến chuyện của người khác.
Dù có là học sinh giỏi nhất lớp, hay là đứa con riêng đầy tai tiếng.
Rốt cuộc thì sao chứ?
Không phải vẫn bị quên lãng giữa biển người, trở thành một hạt cát nhỏ bé hay sao?
Tôi xoay bút trong tay, sau khi nghĩ ra cách giải bài cuối cùng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi có điểm thi đại học, tôi vào bảng điểm, im lặng hồi lâu.
So với kiếp trước, tôi cao hơn sáu mươi điểm.
Không mấy hài lòng, cũng nằm trong dự liệu.
Dù sao, tôi vốn chẳng phải kiểu người giỏi giang trong chuyện học hành, mà lần này chỉ sống lại vào năm cuối cấp ba, thời gian chuẩn bị không nhiều.
Ngoại trừ bản thân hơi thất vọng, cha tôi thì vui đến mức phất tay ký tặng trường cấp ba của tôi thêm hai tòa nhà giảng dạy, khiến giáo viên chủ nhiệm đến híp cả mắt.
Với số điểm này, tôi không thể vào trường đại học tốt trong nước, nên sau nhiều lần cân nhắc, tôi chọn một trường danh tiếng ở nước ngoài có chương trình đào tạo chuyên sâu.
Dù sao, mục tiêu của tôi là tiếp quản công ty của cha, không để nó rơi vào tay người khác.
Sau khi tốt nghiệp và trở về từ nước ngoài, tôi chính thức tiếp quản công ty của cha.
Công ty của gia đình mình, vẫn phải do chính người nhà quản lý mới yên tâm .
Cuộc sống trôi qua bình lặng và ổn định.
Nhưng tôi không ngờ rằng, trong một lần đi khám sức khỏe định kỳ ở bệnh viện, tôi lại gặp người quen...
14
"Trì Trúc Nhất?”
Khi tôi cầm kết quả kiểm tra sức khỏe chuẩn bị tìm bác sĩ tư vấn, một giọng nữ the thé vang lên từ phía sau.
Chói tai, không hề xa lạ.
“Trì Trúc Nhất, sao lại ở đây?”
Ngước mắt , tôi thấy An Chỉ Nhu đang siết chặt một tờ kết quả xét nghiệm trong tay, ánh mắt đầy cảnh giác tôi.
Thời gian dường như chẳng để lại dấu vết gì trên gương mặt ta. Cô ta vẫn xinh đẹp, khí chất lòe loẹt không thể giấu đi vẻ kém sang như trước đây.
“Bệnh viện là nhà mở à?”
“Cô!”
“Trì Trúc Nhất, nếu không phải vì , tôi và Hi Niên sao có thể lỡ mất bao năm tháng. Anh ấy rõ ràng tôi, chỉ là bị uy hiếp mà thôi... Nhưng không sao, dù đi một vòng lớn, cuối cùng ấy vẫn quay về bên tôi."
Tôi nheo mắt ta, thấy vẻ mặt chuyển từ phẫn nộ sang thỏa mãn khi nhắc đến Lục Hi Niên.
Một kẻ đắm chìm trong đến mức hoang tưởng.
Nhìn tay ta vô thức đặt lên bụng, tôi bỗng cứng người khi ký ức kiếp trước lóe lên trong đầu.
“Cô... mang thai rồi à? Là con của Lục Hi Niên sao?”
“Không phải con của Hi Niên thì là của ai? Cô không định vì không có ấy mà hãm tôi chứ?”
Thấy tôi tiến lại gần, ta vội giật lấy chiếc túi hàng nhái trên ghế, lùi nhanh hai bước.
Hành này cho tôi biết Lục Hi Niên chưa từng với ta những gì đã xảy ra năm đó.
Lục Hi Niên... thật sự ta sao?
“Trì Trúc Nhất, vào khám!”
Giọng gọi vang lên từ phòng khám, đến lượt tôi rồi.
Không muốn tiếp tục đôi co với An Chỉ Nhu, tôi cầm số thứ tự bước vào. Nhưng đúng lúc này, ta đột nhiên tiến lại gần, giọng bất ngờ nhỏ đi.
“Trì Trúc Nhất, tôi xin lỗi về chuyện năm đó khi bôi nhọ trên mạng.”
“Sau này đừng phiền tôi và Hi Niên nữa, không? Chúng tôi thật khó khăn mới có thể ở bên nhau. Thứ cướp sẽ không bao giờ mang lại hạnh phúc.”
Bạn thấy sao?