Tra Nam Muốn Quay [...] – Chương 6

"Chuyển trường?!"  

Anh ta lập tức bật dậy, sức lực mạnh đến nỗi đổ cốc nước trên bàn, vang lên tiếng "choang" sắc lẹm.

Tôi biết ta đã hoảng sợ rồi.

Nếu không có tôi, kẻ theo đuổi mù quáng này, thì ta chẳng thể nào tìm ai khác, một con nhà giàu, để giúp giải quyết rắc rối hiện tại. 

"Trúc Nhất, em không thể đi ! Em đi rồi chúng ta sẽ sao cùng thi đại học? Em không muốn mãi mãi ở bên sao?"

Anh ta nắm chặt tay tôi, ánh mắt kiên định, như thể sợ tôi sẽ biến mất ngay lập tức.

Quả thật, gương mặt này đẹp đến mê hoặc...

Rất thích hợp để lừa gạt.

"Em cũng không muốn đi... Nhưng nếu tin đồn này còn tồn tại, bệnh của em sẽ không thể nào khỏi..."

Ẩn ý trong lời của tôi ta nghe rất rõ.

Nhưng phía bên kia, An Chỉ Nhu vẫn là "thanh mai trúc mã" mà ta tính toán lợi dụng.

Anh ta vừa muốn tôi thân bại danh liệt, vừa muốn dùng tôi bàn đạp tiến thân.

Lục Hi Niên, mới mười tám tuổi, đã có dã tâm như .

Nếu sau này gia tộc hào môn nhận ta về, e rằng ta sẽ khiến cả gia tộc phải diệt vong.

Tôi khẽ thở dài, vẻ mặt buồn bã: "Có lẽ em nên chuyển trường... Hi Niên, hy vọng sau này chúng ta vẫn có thể gặp lại ở cùng một trường đại học." 

Đùa sao...  

Không có tôi, ta thậm chí còn chẳng đỗ nổi đại học.  

Quả nhiên, sắc mặt Lục Hi Niên nhanh chóng thay đổi, nắm tay dưới gầm bàn siết chặt.  

"Chuyện này để lo, Trúc Nhất. Không ai có thể ngăn cản tương lai tươi đẹp của chúng ta."  

Trong mắt ta, bất cứ thứ gì cản trở con đường thành công...  

Đều có thể trở thành vật hy sinh.  

 

10

An Chỉ Nhu tóc tai xõa xượi xông thẳng vào lớp tôi. Khi ta vừa định túm lấy tóc tôi, Lục Hi Niên đã chắn trước mặt, lãnh trọn cú cào mạnh từ ta.  

"Hi Niên! Tại sao lại ?! Cô ta có gì tốt chứ? Không phải từng chỉ có thanh mai trúc mã mới là sâu nghĩa nặng nhất sao!"  

Trên mặt Lục Hi Niên nhanh chóng hiện rõ vết cào đỏ rực, ta lại quay đầu đi, không một lời nào.  

Hay thật...  

Lại tiếp tục giả vờ si sao?  

Quăng ra một vấn đề rồi đứng người khác tự xâu xé nhau, đây luôn là chiêu trò sở trường của ta.  

"Trì Trúc Nhất! Rốt cuộc đã đe dọa ấy cái gì để ấy lên tiếng bảo vệ ?!"  

"Cô không thấy mình thật đáng khinh sao? Ngoài việc dùng thế lực gia đình ra, còn biết gì khác? Cô chỉ là một kẻ vô dụng!"  

Kẻ vô dụng ư?  

Đời trước, đúng là tôi rất vô dụng.  

Nếu không, sao lại bị hai người họ chơi trong lòng bàn tay như ?  

Tôi siết chặt lòng bàn tay đến mức móng tay ghim sâu vào da, rồi khẽ rưng rưng nước mắt, nắm lấy cánh tay Lục Hi Niên.  

"Hi Niên, chẳng phải người thích nhất là em sao? Anh lừa em đúng không? Nếu thừa nhận tất cả những gì trước đây đều là dối trá, em sẽ lập tức chuyển trường, từ nay biến mất khỏi cuộc đời !"

Lục Hi Niên quay đầu tôi, yết hầu khẽ chuyển .  

Cuối cùng, ta vẫn nhẫn tâm về phía An Chỉ Nhu — người mà ta luôn xem như con cờ.  

Nhìn người con mà kiếp trước ta từng tuyên bố là cả đời của mình.  

Vậy ta đã gì?  

Anh ta : "Chỉ Nhu, đừng loạn nữa. Từ trước đến giờ...  vẫn luôn xem em như em ."  

 

11

An Chỉ Nhu tạm thời nghỉ học.

Là do ta chủ đề nghị.  

Tự biên tự diễn một vở kịch bi thương lớn đến .  

Cuối cùng lại bị chàng trai mà ta thương nhất quay ngược cắn trả, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta.  

Cô ta một mình gánh chịu tất cả.  

Nhưng hành của ta lần nữa tôi thay đổi nhận thức về thế giới.  

Cô ta dịu dàng Lục Hi Niên, khăng khăng rằng a có nỗi khổ riêng, là bị tôi uy hiếp, và một ngày nào đó, ta sẽ nhận ra ta vẫn luôn âm thầm chờ đợi ta ở nơi phía sau.  

Cứ như đấy.  

Bảo sao có thể trở thành cánh tay đắc lực của Lục Hi Niên.  

Biết tiến biết lùi.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...