Sau đó, cuộc liên hôn giữa tôi và ấy diễn ra thuận lợi, hầu hết thời gian tôi vẫn dành cho công ty.
“Cửa sau buổi tiệc, các người đến ngay đi. Đây là tin nóng hổi đấy. Nhớ đặt tiêu đề thật giật gân. À, còn nữa, vụ này có liên quan đến tổng giám đốc tập đoàn dược phẩm nhà họ Lý.”
Trước khi An Chỉ Nhu trọng sinh, ta vẫn vẫn say mê Lục Hi Niên, dễ dàng nhận ra rằng ta đã lợi dụng như một quân cờ, chẳng khác gì kiếp trước.
Còn chuyện đứa bé là con ai... liệu sẽ có ai muốn kiểm chứng không?
Scandal lớn thế này, ai mà chẳng muốn tránh xa.
Vậy nên tôi kéo cả Lý Quang Diệu vào cuộc... cũng đâu có gì là quá đáng nhỉ?
Tôi mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, kết thúc cuộc gọi.
Bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Bùi Lãng, tôi theo phản xạ sờ lên mặt.
“Sao thế? Trên mặt em có gì à?”
Bùi Lãng lắc đầu, bật nhẹ, rồi bất ngờ cúi người tới gần.
Tay ấy chống lên cửa sổ, thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi.
Hơi thở tôi bỗng chững lại.
Tôi định đẩy ấy ra, ấy lại lên tiếng: “Thắt dây an toàn.”
Tiếng khóa dây an toàn vang lên, cơ thể căng cứng của tôi từ từ thả lỏng.
“Em đúng là một thương nhân bẩm sinh, chiêu mượn dao người này thực sự quá thuần thục.”
Bùi Lãng kéo cửa sổ xe xuống, khởi cơ.
Thương nhân bẩm sinh à?
Lần đầu tiên có người khen tôi như .
Nghe cũng... không tệ lắm.
Nghĩ tới cảnh thảm ở kiếp trước khi còn ở nhà, cuối cùng dẫn đến cái chết bi thảm của mình, tôi nhắm mắt lại, không dám nhớ thêm.
Đúng là đàn ông không đáng tin.
Nhớ tới điều đó, tôi đưa mắt quan sát Bùi Lãng đang chăm lái xe.
Hôm nay ấy mặc bộ vest xám cao cấp, tóc tạo kiểu chỉnh chu, thậm chí còn thoang thoảng hương gỗ nhè nhẹ.
“Anh có sự kiện quan trọng nào hôm nay sao?”
“Không, sáng nay chỉ ghé qua công ty, xong rồi đến đây đón em.”
Anh ấy nhướn mày, không quay đầu lại, tập trung vào việc lái xe.
Thần kinh à, ăn mặc bảnh bao thế gì.
Tôi nhắm mắt dưỡng thần, không buồn để ý đến ấy nữa.
19
Mọi thứ đều diễn ra đúng như dự liệu của tôi. Khi tin tức nổ ra, cổ phiếu của cả nhà họ Lý và nhà họ Vương đồng loạt sụt giảm.
Tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Vương không phải kẻ tay trắng dựng sự nghiệp, càng không có gia thế hùng mạnh, ông ta dựa vào gia đình vợ để leo lên vị trí này.
Khi chuyện nhân bị phanh phui, vợ của ông ta không thèm để ý đến kẻ thứ ba mà trực tiếp ra mặt, bóc trần gã chồng tồi tệ rồi thẳng tay ly hôn.
Còn Lý Quang Diệu, tổng giám đốc nhà họ Lý thì đang cố gắng ẩn mình để vượt qua cơn bão scandal này. Nhưng sao tôi có thể để hắn toại nguyện?
Hàng loạt ảnh và video bị tung ra, chứng thực chuyện lão ta và nhân của tổng giám đốc nhà họ Vương có quan hệ mờ ám.
Giới thương mại vốn dĩ đầy rẫy hỗn loạn, và điều thú vị là hai người này đã có mâu thuẫn sâu sắc từ trước. Chính vì , khi sự việc bị bại lộ, họ bắt đầu công kích lẫn nhau, biến mình thành trò cho cả giới kinh doanh.
“Tôi biết rồi, cố gắng thu mua bao nhiêu thì thu bấy nhiêu.”
Tôi cúp máy với trợ lý, lòng đầy thắc mắc.
Rõ ràng mọi thứ đã nằm trong kế hoạch, đáng lẽ tôi phải có cơ hội thu mua một lượng lớn cổ phần từ cả hai tập đoàn, mà có ai đó lại lén lút tranh giành sau lưng tôi.
“Có chuyện gì sao? Trông em không vui lắm.”
Bùi Lãng xuất hiện trong bộ vest mới, tay cầm vài tập tài liệu, trông rất phấn chấn.
“Anh đến nhà em gì?”
Bùi Lãng chưa kịp trả lời thì cha tôi từ trong bếp đã nhanh miệng trước: “Là cha bảo con rể đến ăn cơm đấy! Con chẳng mấy khi về nhà, con rể còn ở bên cha nhiều hơn con ruột nữa!”
Ông lườm tôi một cái, hừ nhẹ rồi quay sang vui vẻ với Bùi Lãng.
“Cơm sắp xong rồi, con rể ngồi chờ chút nhé.”
Bùi Lãng gật đầu, đặt tập tài liệu xuống cạnh tôi, rồi rót cho mình một ly nước.
“Cho em đấy.”
Tôi nhận tập tài liệu từ tay ấy, vừa mở ra liền cảm thấy trời đất quay cuồng.
Bạn thấy sao?