Anh ta bật , nước mắt chảy dài trên má, vết sẹo bên tai càng trở nên đáng sợ.
Tôi siết chặt điện thoại, bấm số đã cài sẵn trong danh bạ, xoay người định bỏ chạy.
Nhưng ngay lúc đó, một chiếc khăn có mùi khó chịu bất ngờ bịt chặt miệng mũi tôi.
Ý thức dần tan biến.
Giọng của Lục Hi Niên càng lúc càng xa.
"Nhất Nhất... Chúng ta lại từ đầu, không?"
16
Gió lạnh táp vào mặt tôi, đau buốt như dao cắt.
Khi tôi tỉnh lại, cổ tay đã bị trói chặt bằng dây thừng, không thể nào thoát ra .
Ở phía xa, Lục Hi Niên ngồi trên sân thượng, quay lưng về phía tôi. Anh ta rút điếu thuốc cuối cùng trong bao, châm lửa rồi ngậm nó trong miệng.
“Dậy rồi à?”
Anh ta đứng dậy, liếc tôi, rồi lại quay lưng đi.
“Thực ra không định kéo em vào chuyện này, chỉ muốn biết cách bắt đầu lại từ đầu.”
“Anh đã thử tự tử bằng cách dìm mình xuống nước, vô dụng. Mỗi lần mở mắt, vẫn là kẻ tàn phế đó, nên...”
“Nhất Nhất, tiếp tục đi. Lần sau sẽ học cách em.”
“Chúng ta sẽ có một đứa con, đứa con của chính mình. Anh sẽ học cách em, con, cùng nhau xây dựng một gia đình như em hằng mong muốn. Anh sẽ bù đắp tất cả ở kiếp sau, không?”
Tôi nghe đến đây mà lòng căm phẫn dâng trào, giọng nghẹn lại: “Vậy kiếp trước, đứa con của chúng ta... đúng là đã tráo nó sao?”
Lục Hi Niên khựng lại, bóng dáng ta dưới màn đêm trông càng thêm độc.
“Nhất Nhất, chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Chúng ta có thể có đứa khác...”
Tôi nghiến răng, gằn giọng: “Nhưng kiếp này, vẫn có con với An Chỉ Nhu!”
Anh ta thoáng ngạc nhiên, sau đó nhạt: “Em gặp ta rồi à?”
“Có một ngày ta về nhà như thể thấy quỷ, rồi cứ nằng nặc đòi rời khỏi thành phố này, rằng là của riêng ta.”
“Buồn thật. Anh chưa bao giờ thích An Chỉ Nhu, cái thai kia cũng chẳng phải của . Kiếp trước, chính đã đẩy ta lên giường của lão tổng bên tập đoàn nhà họ Vương để giành lấy một dự án lớn. Cô ta bảo đứa trẻ là của , cũng chẳng buồn phủ nhận. Dù sao chuyện đó cũng không phải lần đầu.”
Tôi lặng người, lòng ghê tởm đến cực điểm.
Tôi bắt đầu giãy giụa, dây thừng ma sát vào cổ tay đau rát. Lục Hi Niên vẫn đứng yên , ánh mắt đầy vẻ toan tính.
“Anh sẽ nhận quả báo, Lục Hi Niên.”
“Cả đời sẽ không bao giờ có cuộc sống mà mơ ước. Cả đời sẽ sống trong bóng tối của thân phận con riêng, cha mẹ sẽ không bao giờ ...”
“Im miệng!”
Anh ta lao tới, nhét giẻ vào miệng tôi, gằn giọng dữ tợn. Cảm trong mắt ta dần trở nên điên cuồng, như một con thú bị dồn vào đường cùng.
Anh ta kéo tôi đến sát mép sân thượng, giọng đầy bi ai pha lẫn hy vọng bệnh hoạn: “Cuộc đời của ... không nên như thế này.”
Gió rít qua tai tôi.
Pằng!
Lục Hi Niên ngã xuống trước mặt tôi, viên đạn ghim thẳng vào ngực ta.
“Tội phạm đã bị hạ.”
Tay súng bắn tỉa từ tòa nhà đối diện thu dọn vũ khí, chuẩn bị tới hiện trường.
Tôi chằm chằm vào thân thể đầy máu của ta, giọng lạnh băng: “Lục Hi Niên, chỉ khi chết, tôi mới có thể yên lòng.”
Tôi khụy xuống, giả vờ ngất xỉu trước khi cảnh sát tới.
Nhìn vào đôi mắt mở trừng trừng của ta, tôi bất giác nhớ về cậu thiếu niên năm nào, người dù nghèo khó đến mức phải ăn bánh bao khô vẫn chia sẻ phần của mình cho chó hoang bên đường.
Tôi đã từng cậu ấy.
Nhưng thiếu niên ấy đã chết từ lâu, từ khoảnh khắc ta bắt đầu tính toán, lừa dối, và giẫm đạp lên lòng tốt của người khác để tiến thân.
Anh ta đã từng biết thế nào là thiện lương...
Nhưng lòng tốt đó mãi mãi không thể bù đắp cho tội ác mà ta đã ra.
17
Sau khi mọi chuyện kết thúc.
Tôi tập trung toàn bộ tinh thần vào việc quản lý công ty. Không ngờ một người không giỏi học hành như tôi lại có thể lèo lái cả một tập đoàn lớn như . Dù không đạt đến quy mô mà Lục Hi Niên từng xây dựng ở kiếp trước, tôi thực sự rất hài lòng với hiện tại.
Bạn thấy sao?