Tra Nam Muốn Quay [...] – Chương 1

Mười năm sau khi kết hôn với Lục Hi Niên, tôi phát hiện bí mật mà ta giấu trong chiếc USB.

Trong thư mục bí mật ấy là những bức ảnh chụp chung đầy thân mật của ta và thanh mai trúc mã.  

Thì ra, những năm tháng tôi ở bên cạnh ta chỉ là một trò .  

Vì con, tôi nhẫn nhịn chịu đựng.  

Cho đến một ngày vô nghe cuộc trò chuyện của họ: “Cô ta đúng là ngu ngốc, con của mình đã chết từ lâu, mà vẫn xem con của chúng ta như báu vật.”  

Trái tim tôi tan nát, tôi quyết định kết thúc cuộc đời mình.  

Nhưng không ngờ, tôi lại có cơ hội sống lại lần nữa.  

 

1

Khi bước đến cửa phòng việc, tôi thấy Lục Hi Niên quay lưng về phía mình, giọng dịu dàng qua điện thoại: “Chỉ Nhu, người nhất đương nhiên là em. Nếu có kiếp sau, nhất định sẽ cưới em về nhà.”  

Tôi sững người.  

Đã sớm biết ngoại , mà lòng tôi vẫn không kìm nỗi chua xót dâng trào.  

Còn chưa kịp mở miệng, câu tiếp theo của ta như sét đánh giữa trời quang, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng: “Trúc Nhất ngốc lắm, coi con của chúng ta như bảo vật, chẳng hề biết rằng con của ta đã chết từ lâu.”  

Chiếc ly thủy tinh trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng “bộp” nặng nề.  

Lục Hi Niên quay đầu lại, trong mắt lóe lên vẻ hoảng loạn, rất nhanh, ta đã lấy lại bình tĩnh.  

“Trúc Nhất, em...”  

Chát!

Bàn tay tôi giáng xuống mặt ta với toàn bộ sức lực, để lại dấu năm ngón tay đỏ rực.  

Chẳng trách khi tôi mang thai sáu tháng, An Chỉ Nhu đột nhiên biến mất, không còn lượn lờ quanh ta nữa.  

Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng ta đã quyết tâm sống tốt với tôi. Nào ngờ, đó chỉ là một phần trong kế hoạch của bọn họ!  

Có lẽ, con tôi đã sớm bị họ bí mật chết.  

Nhưng tại sao? Chúng tôi có thể ly hôn cơ mà, cớ gì phải dùng cách tàn nhẫn đến ?  

Tôi không thể hiểu nổi.  

Sau cú sốc tinh thần quá lớn, tôi ngã bệnh.  

Lục Hi Niên có mối quan hệ rộng rãi trong giới kinh doanh, dù tôi cố gắng đến mấy cũng không thể kéo ta xuống bùn.  

Sau đó, bệnh tôi ngày càng nặng, thậm chí bắt đầu tự hủy hoại bản thân.  

Lục Hi Niên vẫn dửng dưng như thể đang chờ mong...  

... tôi chết sớm.  

Cuối cùng, khi ý thức trở nên mơ hồ, tôi mới nhận ra rằng thuốc của mình đã bị ta đổi từ lâu.  

Nhìn miệng ta mấp máy, tôi rốt cuộc ghép nối sự thật đáng sợ ấy. Nước mắt lặng lẽ rơi.  

Đã muộn rồi.

Tất cả đều quá muộn.  

Trong nỗi đau tột cùng, tôi cắt cổ tay mình.  

Ý thức dần tan biến, cơ thể tôi như bị một lực vô hình kéo xuống vực sâu.  

Trong bóng tối, mọi thứ kết thúc.  

Tiếng ồn ào vang lên xung quanh.  

Tôi mơ màng ngẩng đầu lên, mặt dính đầy mồ hôi. Đưa tay lật tờ giấy trên mặt xuống.  

[Trì Trúc Nhất, môn Vật lý, 37 điểm.]

Trước mắt tôi tối sầm lại.  

Chết rồi sao còn có thể thấy điểm thi môn Vật lý cấp ba chứ?  

Không đúng.  

Đây không phải ảo giác.  

Tôi không kìm mà bắt đầu run rẩy.  

Phía sau vang lên tiếng kéo ghế kèn kẹt. Một giọng trầm thấp vang lên, rồi bóng người đổ xuống mặt bàn trước mặt tôi.  

Lục Hi Niên khẽ nhếch môi, chống tay lên bàn tôi, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.  

“Chỉ vì tôi hứa sẽ ở bên cậu sau kỳ thi đại học mà đã kích đến mức này rồi sao?”

 

2

Anh ta đưa tay muốn xoa đầu tôi, tôi theo phản xạ tránh né, để ta chạm vào khoảng không. 

Khuôn mặt Lục Hi Niên cứng đờ, ta thu tay về rồi cúi người dựa vào bàn.  

“Muốn uống gì? Tôi đi siêu thị, mua cho cậu.”  

Tôi tùy tiện một cái tên, chờ ta đi rồi mới dần hiểu rõ thời điểm mình trọng sinh.  

Nửa năm trước kỳ thi đại học, Lục Hi Niên cuối cùng cũng nhận lời tỏ của tôi sau bao ngày cư xử lạnh nhạt.  

Ngày hôm đó, tôi vui đến mức đãi cả lớp trà sữa.  

Mọi người đồng loạt chúc mừng tôi đạt điều mong ước.  

Tôi ngỡ rằng tỏ thành công nghĩa là đã tìm thấy đích thực.  

Nào ngờ, Lục Hi Niên chỉ coi tôi như bàn đạp, dùng tôi để giải quyết mọi khó khăn trong đời, rồi sau khi đạt tất cả, dứt khoát vứt bỏ tôi như món đồ đã hết giá trị.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...