Tra Nam Muốn Quay [...] – Chương 9

Chương 9

15

Trên đường trở về, ta chưa từng thấy lòng mình phấn khởi đến .

Ta đã nghĩ sẵn phải thế nào để cầu Trân Nương tha thứ. Ta sẽ quỳ xuống trước mặt nàng, thành tâm sám hối vì một thời hồ đồ mê muội, còn thề rằng về sau tuyệt đối không bao giờ phạm sai lầm tương tự nữa.

Nàng luôn kiêu hãnh, ta biết nàng sẽ không dễ dàng tha thứ. Nhưng ta nguyện dùng cả đời mình để chứng minh.

Chỉ là ta tính trăm phương ngàn kế, lại không tính điều này.

Sau khi về đến phủ Lâm An, người đầu tiên ta gặp lại không phải là nàng và A Nặc, mà là đám chưởng quầy của nhà họ Lục.

Bọn họ chặn ta ngay ở cổng thành, vừa thấy ta liền vội vã vây lại, sắc mặt ai nấy đều lo lắng:

“Gia chủ, người mau về lo cho phu nhân đi! Vài hôm trước, người đột nhiên hạ lệnh đuổi hết bọn ta ra ngoài, còn mời mấy vị lão chưởng quầy cũ kia trở về.”

Ta sững sờ, lúc ấy mới nhận ra, những người có mặt đều là đám chưởng quầy mới ta cất nhắc sau khi tiếp quản nhà họ Lục.

Tim ta chợt đập loạn, vẫn cố tỏ ra bình thản: “Các ngươi đừng hoảng, ta sẽ về xem chuyện là thế nào.”

Chỉ là, khi đến trước cửa phủ họ Lục, ta lại không vào .

Người quản gia từng luôn tươi với ta giờ mặt lạnh như tiền:

“Thôi Công tử, nơi này không phải chỗ người nên đến.”

Ta tròn mắt, không thể tin nổi: “Lục bá, bá đang ? Ta là con rể họ Lục mà”

Quản gia khẩy:

“Tiểu thư nhà ta đã đệ đơn hưu phu lên quan phủ mấy ngày trước rồi, nay đã đóng dấu chứng thực. Phủ họ Lục từ giờ không còn con rể gì nữa.”

“Ngươi… ngươi gì cơ?!”

Ta đứng như hóa đá, không nhúc nhích nổi. Đầu óc ong ong, một cơn lạnh buốt từ lồng n.g.ự.c lan ra khắp toàn thân. Lạnh đến mức ta bất giác rùng mình một cái.

Không thể nào…Sao nàng có thể bỏ rơi ta?

Ta không tin, ta phải gặp nàng hỏi cho rõ ràng.

“Ta muốn gặp nàng, cho ta vào đi!”

Nhưng quản gia chỉ phất tay cho bọn nô tài đuổi ta đi, cổng Lục phủ cũng “két” một tiếng khép lại.

Cánh cửa mà ta từng cho rằng, chỉ cần ta quay đầu lại là sẽ mãi mở ra vì ta, giờ đây đóng chặt ngay trước mặt ta.

16

Ta canh trước Lục phủ suốt ba ngày, cuối cùng cũng gặp lại nàng.

Nàng xuất hiện trước mặt ta, vẫn thanh nhã như xưa, dáng vẻ như thể có hay không có ta cũng chẳng ảnh hưởng gì.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Nhận ra điều đó, tim ta càng đau đớn nhói lên.

[ – .]

“Là ta sai rồi…” Ta cúi đầu, bước lên định nắm lấy tay nàng.

“Ta cũng không biết bản thân bị ma xui quỷ khiến thế nào nữa, ta thật lòng hối hận rồi. Ta sớm đã quyết định chấm dứt với Liễu Khinh Âm.”

“Trân Nương, sau này ta sẽ dùng cả đời để bù đắp cho nàng và A Nặc. Nàng đừng bỏ rơi ta… A Nặc cũng không thể thiếu phụ thân…”

Nàng lùi lại một bước, đuôi mày khóe mắt đều đầy vẻ giễu cợt:

“Thôi Chiêu, ngươi có biết ngày A Nặc bệnh nặng nguy kịch, ta tìm đến ngõ Hạnh Hoa, lại thấy ngươi đang dây dưa cùng Liễu Khinh Âm, ta có cảm giác gì không?”

“Ta thấy nực , thật sự rất nực !”

“Chúng ta quen nhau từ thuở nhỏ, phụ thân ta xem ngươi như con ruột mà nuôi dạy, thương, chưa từng có lỗi với ngươi. Ta đã đặt trọn chân vào ngươi, ngỡ rằng cả đời có thể bên nhau đến bạc đầu. Ngay cả A Nặc cũng một lòng ngưỡng mộ ngươi. Con bé bệnh đến nỗi khó thở, vẫn còn níu tay ta mà hỏi: ‘Phụ thân sao vẫn chưa đến, có phải không thương con nữa không?’”

“Lúc đó, ngươi đang gì? Ngươi đang ân ái với nữ nhân khác! Lúc ấy sao ngươi không nhớ mình là phu quân của ta, là phụ thân của A Nặc?!”

“Đến tận bây giờ, ngươi vẫn còn dối trá! Ngươi dẫn Liễu Khinh Âm đến Đới Châu, để nàng ta vinh quang trở về quê nhà. Thôi Chiêu, ngươi giả dối và ích kỷ đến tận xương tủy. Ngươi không thấy mấy lời sám hối giả giả nghĩa của ngươi khiến người ta buồn nôn sao?”

“Không phải đâu… nàng nghe ta đã!”

Tim ta như rách toạc, nghẹn ngào đến mức chẳng thành câu: “Ta đi Đới Châu với nàng ta là để kết thúc hoàn toàn… Thời gian ấy, thật sự chúng ta không có chuyện gì… Ta đã sớm quyết tâm trở về sống tốt với nàng và A Nặc. Nàng tin ta… lần này ta thật sự không lừa nàng…”

Bốp!

Một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt ta, tất cả những lời định bị nghẹn lại nơi cổ họng.

Thế cái đau rát ấy lại khiến lòng ta dễ chịu hơn đôi chút.

Ta mà… bật :

“Đánh hay lắm… Trân Nương, nếu một cái tát chưa hả giận, nàng cứ đánh tiếp đi… không, để ta tự đánh. Nàng muốn trừng thế nào ta cũng chịu… nàng đừng bỏ rơi ta không? Ta thật sự không thể sống thiếu nàng và A Nặc…”

Ta liên tục tự tát mình, đôi mắt vẫn chăm nàng, hy vọng tìm thấy chút d.a.o trong ánh mắt ấy.

Nhưng mặc ta cầu xin thế nào, nàng vẫn hoàn toàn lạnh nhạt.

Nàng chỉ thản nhiên ta, cảm vừa rồi tựa như từng chút một rút cạn.

Lòng ta càng lúc càng hoảng loạn, nước mắt không biết đã chảy từ lúc nào, giọt giọt rơi xuống nền đá.

“Đừng như … Trân Nương, ta xin nàng… đừng như …”

Nàng ta chăm , ánh mắt như đang một người xa lạ chẳng liên quan.

“Thôi Chiêu, ngày thành thân, ta từng với ngươi rồi, nếu quân vô , thiếp sẽ đoạn tuyệt. Đừng phí công nữa. Cho dù lời sám hối của ngươi là thật hay giả, với ta đều không còn quan trọng.”

“Là chính tay ngươi đập vỡ niềm tin ta dành cho ngươi, là ngươi hủy đi giấc mộng về cuộc hôn nhân này. Vậy nên, ta muốn thu hồi tất cả, hoàn toàn xóa bỏ ngươi  khỏi cuộc đời ta. Thôi Chiêu, tốt nhất từ nay về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa… bởi vì, chỉ cần nghĩ đến ngươi, ta đã thấy ghê tởm.”

Nàng xoay người bỏ đi, bước càng lúc càng xa.

Đến khi bóng lưng khuất hẳn khỏi tầm mắt ta…Ta mới ôm n.g.ự.c ngã quỵ xuống đất.

Bỗng nhiên… cảm thấy tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...