Tra Nam Muốn Quay [...] – Chương 7

Chương 7

11

Yến thọ của nhà Hứa bị náo loạn thành như , những người khác dĩ nhiên cũng không tiện ở lại. 

Liễu Khinh Âm mặt mày u ám đứng yên tại chỗ, tức đến mức toàn thân run rẩy. Nhưng dưới ánh mắt của bao người, ta cũng không tiện thân cận với nàng. Chỉ đành bỏ mặc nàng, đuổi theo Trân nương.

Về đến nhà, ta cố ý lạnh nhạt với Trân nương. Không chuyện, không đến, cư xử như thể nàng không tồn tại. 

Ngay cả A Nặc cứ bám riết bên cạnh, ta cũng tỏ vẻ hờ hững.

A Nặc còn nhỏ, không giấu cảm . Sau mấy lần cố gắng sự ý không thành, con bé buồn bã nằm rạp trong lòng Trân nương, bật khóc:

“Nương, phụ thân không để ý tới A Nặc nữa, có phải A Nặc không ngoan, phụ thân không thích A Nặc nữa phải không?”

Trân nương dịu dàng xoa đầu con bé, chẳng thèm liếc mắt ta:

“A Nặc rất ngoan, là đứa trẻ ngoan nhất trên đời này. Nếu có người không thích con, thì là do bọn họ không tốt.”

A Nặc nàng dỗ dành rồi ngủ thiếp đi, mà ta thì không kìm nữa. Ta chặn nàng lại, lạnh giọng hỏi:

“Nàng không có gì muốn với ta sao?”

“Không có.”

“Trân nương!”

Cơn giận trong lòng ta lập tức bùng lên.

“Nàng hành xử tùy tiện ở Hứa phủ như , ta ngăn cản là vì muốn tốt cho nàng, là để giữ thể diện cho nhà họ Lục! Vậy mà ngươi lại dám công khai phản bác lời ta trước mặt bao người, trong mắt nàng còn có xem ta – người phu quân là gia chủ của nhà họ Lục nữa hay không?!”

Khóe miệng Trân nương nhếch lên, hiện ra một nụ mỉa mai: “Thế còn ngươi thì sao, Thôi Chiếu? Ngươi đã từng xem ta là thê tử của ngươi chưa? Hôm nay ngươi giẫm nát thể diện của ta dưới chân, là thật sự vì nghĩ cho ta, hay là vì nương họ Liễu kia?”

Nàng rút cây trâm khảm ngọc trai trên đầu xuống, đưa đến trước mặt ta: “Nếu ta không nhớ lầm, lô trang sức từ Phan Sơn mà Lục thị nhập về vẫn chưa bày bán đúng không? Vậy ngươi cho ta biết, vì sao trên đầu Liễu nương lại đã cài một chiếc giống y hệt?”

Sắc mặt ta đông cứng lại. Hôm đó để lấy lòng Liễu Khinh Âm, trên giường ta đã đem cây trâm quý giá nhất tặng nàng ta.

Phủ Phan Sơn nằm gần biển, trang sức nơi đó khác biệt với chốn khác. Không ngờ Trân nương lại tinh mắt đến , ngay cả điểm nhỏ như thế cũng không bỏ qua.

Nhưng lúc này ta tuyệt đối không thể thừa nhận. Trong lòng vô cùng chột dạ, ta liền lớn tiếng mắng:

“Chỉ là cây trâm có kiểu dáng tương tự mà thôi, nàng từ khi nào lại đa nghi như thế, chẳng lẽ còn hoài nghi ta với nàng ta có gì à?”

Trân nương lặng lẽ ta hồi lâu, rồi khẽ lắc đầu.

“Không nghi, chỉ là… mọi thứ trùng hợp quá. Thôi Chiếu, ta mặc kệ ngươi với Liễu nương kia có quan hệ gì. Nhưng nếu ngươi có thể vì nàng ta mà không màng tới thể diện của ta, thì ta cũng có thể như .”

“Ta chỉ muốn cho ngươi biết, tôn trọng là từ hai phía. Là thê tử thì không có nghĩa là phải luôn cúi đầu trước trượng phu.”

Nhìn ánh mắt nghiêm túc trong đôi mắt nàng, tim ta bất giác thắt lại. Trân nương xưa nay luôn biết điều, chưa từng khiến ta khó xử. Nhưng có đôi khi, nàng lại vô cớ kiên quyết ở vài chuyện vụn vặt.

Nàng giống như một dòng nước, bình thường thì êm ả, vô . Chỉ khi gặp phải tảng đá lớn cản đường, mới nổi sóng dữ dội.

Trong lòng ta dâng lên một nỗi bất an khó hiểu. Không rõ là vì điều gì, lúc này ta không thể nhận thua.

Chỉ đành thuận theo cảm , càng thêm đanh thép mà đáp trả:

“Trân nương, nàng nghe thật hay, đạo vợ từ xưa lấy chồng trời. Nếu nàng gả cho người khác, nàng cũng sẽ như thế sao?”

[ – .]

“Xét cho cùng, có phải vì Thôi Chiếu ta chỉ là con rể vào ở rể nhà họ Lục, nên nàng mới không để ta vào mắt?”

12

Ta rời khỏi Lục phủ, đến ngõ Hạnh Hoa, đêm đó không trở về. Ngoài việc an ủi Liễu Khinh Âm đang ấm ức, ta còn muốn mượn chuyện này để cho Trân nương biết rõ lập trường của ta.

Ta muốn nàng khó chịu.

Muốn nàng bất an.

Muốn nàng hiểu rằng, Thôi Chiếu ta không phải là loại con rể ở rể mềm yếu, ta phải lấy lại uy nghi của người chồng.

Ngay cả Liễu Khinh Âm cũng :

“Chàng chính là quá dễ tính. Chàng nên để nàng ta hiểu rõ từ lâu rồi, người chủ Lục thị bây giờ là chàng. Chàng đâu còn là tên ăn mày nhỏ bé mặc nàng sai khiến khi xưa nữa.”

Biết nàng vẫn còn giận chuyện ở Hứa phủ, ta dứt khoát bảo tiểu đồng khiêng những món đồ đã chuẩn bị sẵn vào.

Một đống trang sức chói mắt lấp lánh bày ra trước mắt.

Còn có cả vải gấm Phù Quang mà nữ tử nào cũng mơ ước, một tấm có giá tới một lượng vàng.

“Đây đều là hàng mới của Lục thị, Khinh Âm, nàng không cần đặt chân đến Lục thị, ta sẽ đem mọi thứ nàng muốn dâng đến trước mặt nàng.”

Ánh mắt Liễu Khinh Âm ta nóng bỏng đến đáng sợ.

Nàng xoay người đi vào sau bình phong, rất nhanh sau đó đã khoác trên người một bộ váy lụa mỏng nhẹ bước ra.

Khoảnh khắc đó, lý trí ta hoàn toàn mất sạch.

Như kẻ điên mà nhào đến.

Chúng ta quấn quýt trong đêm tối mịt mù suốt một thời gian dài.

Đến khi ta tỉnh táo lại thì đã là ngày thứ ba.

Liễu Khinh Âm tiễn ta ra tận cửa, ánh mắt lưu luyến không rời: “Chàng nhất định phải đi sao?”

Mấy ngày triền miên, nàng đã dần tháo bỏ lớp mặt nạ lãnh đạm trước ta.

Ta có chút đắc ý, vẫn kiên định đáp:

“Chúng ta chẳng phải đã hẹn cùng đi Đới Châu sao? Phải rời đi một thời gian dài, tất nhiên phải sắp xếp ổn thỏa mọi việc trước đã.”

Liễu Khinh Âm mỉm , chỉ có thể lưu luyến ta rời đi. 

Nhưng khi ta trở về Lục phủ, không khí lại có phần kỳ quái. Đám nha hoàn, tiểu đồng đều mặt mày nặng nề, dường như trong phủ xảy ra chuyện trọng đại.

Hỏi ra mới biết, thì ra mấy ngày ta không có nhà, A Nặc bỗng phát bệnh nặng. Tình hình lúc ấy cực kỳ nguy hiểm, suýt nữa không qua khỏi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của A Nặc, lòng ta như bị ai đó bóp nghẹt.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

“Xảy ra chuyện lớn thế này, sao không ai đến báo cho ta! Trân nương, ta là cha ruột của A Nặc!”

Trân nương ta, ánh mắt lạnh thấu xương:

“Ngươi có tư cách gì cha của A Nặc? Ngươi có thể cho ta biết, mấy ngày con bé xảy ra chuyện, ngươi đã ở đâu?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...