10
Liễu Khinh Âm vẫn giữ dáng vẻ cứng đầu mà ta quen thuộc.
“Ta chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối bất bình thay cho kẻ đáng thương. Lục phu nhân nếu rảnh trách ta, chi bằng tự hỏi bản thân đi. Một người họ Lục như ngươi, có tư cách gì mà xen vào chuyện của Hứa gia?”
“Yếu đuối sao?” Trân nương khẩy:
“Quả là một nữ tử yếu đuối miệng lưỡi sắc bén. Ngươi có thể đem lòng ham hư vinh, tham phú quý biện hộ thành bất đắc dĩ. Lại có thể biến chuyện lấn át chính thê, hống hách vô lễ thành đường đường chính chính. Yếu đuối ở chỗ nào chứ?.”
“Còn nữa, ngươi ra sức bênh vực cho tiểu thiếp này như thế, chẳng lẽ cũng muốn học theo nàng ta, đi thiếp ở phủ nào đó?”
“Ngươi—” Liễu Khinh Âm tức đến đỏ bừng cả đôi mắt.
Nàng hít sâu một hơi, quay đầu về phía ta đang đứng giữa đám đông:
“Thôi công tử, ta tuy không phải khuê tú danh môn, cũng không thể để mặc phu nhân nhà ngươi nhục mạ như . Hôm nay Lục gia các ngươi nhất định phải cho ta một lời công đạo!”
Nàng ta từ xa. Trong ánh mắt ấy là sự giận dữ, tủi nhục và cả thất vọng đan xen. Tựa như từng lời chất vấn thấu vào tận tim ta.
Trong lòng ta chua xót không nên lời.
Từ sau khi đi theo ta, Liễu Khinh Âm đã lâu lắm rồi không phải chịu uất ức như thế này. Nàng đã nhẫn nhịn đến mức ấy rồi, vì sao Trân nương vẫn không chịu buông tha nàng?
Nhìn ánh mắt nàng dần lụi tắt, ta rốt cuộc không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
“Trân nương, xin lỗi đi.”
Trân nương quay đầu, sững sờ ta, như thể hoàn toàn không tin tai mình. Ta buộc phải nhấn mạnh giọng:
“Còn cần ta phải lần thứ hai sao? Nàng là khách mà dám khuấy đảo cả chủ viện, còn hồ ngôn loạn ngữ, sỉ nhục Liễu nương. Còn không mau xin lỗi người ta!”
Hứa phu nhân từ nãy giờ vẫn im lặng, thấy ta nổi giận, vội vã giải thích:
“Thôi công tử, Trân nương là vì ta mà ra mặt, mong công tử đừng trách nàng.”
Nàng nắm lấy tay Trân nương, khẽ khàng khuyên nhủ:
“Trân nương, hôm nay ra cớ sự đều là do ta bất lực, muội ngàn vạn lần đừng vì ta mà tổn thương hòa khí phu thê. Hay là muội cứ theo công tử về trước, chuyện hôm nay… xem như bỏ qua đi.”
[ – .]
Nhưng Trân nương lại nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng ấy, không hề lay chuyển dù chỉ nửa bước. Nàng chỉ đứng yên đó, ta rất lâu.
“Nếu ta không chịu thì sao?”
Ta thất vọng thở dài:
“Trân nương, nàng từ khi nào lại trở nên ngang ngược như ?”
Ta không nàng nữa, mà bước đến trước mặt Liễu Khinh Âm, cúi người ôm quyền tạ lỗi:
“Hôm nay để nương bị kinh , là lỗi của ta. Ta thân là gia chủ Lục gia, thay mặt phu nhân xin nhận lỗi với nương. Một lát nữa ta sẽ sai người đưa lễ vật đến chuộc tội, mong nương đừng chấp nhặt với nàng.”
Trường hợp lập tức tĩnh lặng. Không ít quý phu nhân và tiểu thư có mặt đều đưa ánh mắt kỳ lạ giữa ta và Trân nương.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Ta biết, một khi ta đứng ra xin lỗi Liễu Khinh Âm, thì đồng nghĩa với việc tuyên bố Trân nương có lỗi.
Nhưng lúc này, ta không thể quản nhiều như nữa. Nếu hôm nay không phải Trân nương chuyện trước, mọi thứ đã chẳng đến mức khó coi như thế này.
Hơn nữa, Liễu Khinh Âm từ trước đến nay chưa từng đòi hỏi gì ở ta. Ta đã nợ nàng quá nhiều, không thể lại khiến nàng thất vọng lần nữa.
Liễu Khinh Âm khẽ cong môi, ánh mắt kiêu hãnh và duyên dáng dường như đã trở lại nơi khóe mắt:
“Thôi đi, có câu này của công tử, hôm nay ta xem như tha thứ cho sự vô lễ của phu nhân. Chỉ mong công tử sau khi về, hãy răn dạy phu nhân cho tốt, đừng để nàng ra những chuyện nực như thêm nữa.”
Phụt—
Trân nương bật , đến mức nghiêng ngả, không thèm để ý gì đến thể diện. Mọi người đều kinh ngạc nàng, kể cả ta.
Ta chưa từng thấy nàng phản ứng như , trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.
Một lúc sau, nàng lau nước mắt vì , ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo:
“Ta có lỗi gì, mà cần ngươi phải tha thứ chứ? Liễu nương, ngươi đúng là đã quá đề cao bản thân rồi.”
“Hôm nay, ta – thân là nữ chủ Lục gia – xin lập lời thề tại đây: Từ nay về sau, ngươi và ả tiểu thiếp tên Uyển kia, không phép đặt chân vào bất kỳ cửa hiệu nào của Lục thị nữa!”
Bạn thấy sao?