Tra Nam Muốn Quay [...] – Chương 5

Chương 5

8

Ta giữ chặt lấy Liễu Khinh Âm đang giận dỗi bỏ đi, mặc kệ nàng giãy giụa mà kéo vào lòng. Mãi đến khi nàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ta mới ghé tai khẽ:

“Đều là lỗi của ta, là ta đã hiểu lầm nàng.”

Thật ra sau khi bình tĩnh lại, ta cũng biết có lẽ mình đã nghĩ sai.

Liễu Khinh Âm xưa nay vốn luôn thanh cao, nàng căn bản không hề muốn thiếp, càng không cam tâm thua kém Trân nương. Là ta đã coi thường nàng rồi.

Để dỗ dành nàng, ta hứa:

“Đợi một thời gian nữa, chúng ta cùng đưa đệ đệ của nàng về thăm Đới Châu, không?”

Thật ra cho đúng thì ta và Liễu Khinh Âm đều không phải người gốc Lâm Sơn phủ. Đới Châu mới chính là quê hương của chúng ta. Chúng ta từng gặp nhau ở đó, sau lại phiêu bạt lưu lạc đến đất khách.

Nhưng con người vốn là , áo gấm phải về làng, để người xưa thấy phong quang hiện tại của mình.

Huống hồ Liễu Khinh Âm khi ấy còn từng rời đi trong cảnh nghèo túng thê thảm.

Trước kia ta chỉ là một tên ăn mày hèn mọn bị người đời khinh rẻ, căn bản chẳng giúp nàng điều gì.

Giờ ta đã là người nắm thực quyền trong Lục thị thương hội, ta sẵn sàng dâng tất cả đến trước mặt nàng.

Để nàng có thể vinh quang trở về quê nhà.

Lần này, Liễu Khinh Âm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, kích đến mức giọng cũng run run:

“Chàng thật sao, chàng thật sự ư, thật ư?”

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Ta khẽ “ừ” một tiếng, mỉm nàng:

“Tất nhiên là thật rồi, ta đã bao giờ lừa nàng chưa?”

Đáp lại ta… là nụ hôn nóng bỏng mà nàng nhào tới trao cho.

9

Bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Hứa lần này, ra thì long trọng, mà cũng chẳng thể gọi là long trọng.

Vốn dĩ trong những dịp như thế này, phải là Hứa phu nhân đứng ra tiếp đón khách khứa.

[ – .]

Thế mà gần đây Hứa Ứng lại si mê tiểu thiếp của mình đến mức để mặc nàng ta lượn lờ giữa khách khứa, còn nổi bật hơn cả chính thê.

Đã thế nàng ta lại chẳng biết điều gì cả, ra không ít trò . Tuy khách khứa trên mặt không gì, sau lưng ai cũng nhạo Hứa gia không có phép tắc.

Ta cũng thấy Hứa Ứng lần này thật sự đã đi quá giới hạn.

Vợ là thể diện của nam nhân, là người có thể cùng mình cùng tiến cùng lùi lúc cần thiết.

Hơn nữa Hứa phu nhân cũng không phải không có thế lực gì, hắn bẽ mặt nàng như , không sợ nàng nổi giận bỏ về nhà mẹ đẻ hay sao?

Nhưng Hứa Ứng lại chẳng để tâm:

“Chỉ là chủ trì một bữa tiệc mừng thọ thôi mà, chỉ có mấy phụ nhân trong nội viện mới quan tâm đến thể diện này nọ.”

“Hơn nữa phu nhân ta xưa nay vốn hiền lành, cho dù có ầm ĩ thế nào, cùng lắm là về phòng khóc một trận thôi, yên tâm đi, chẳng có gì đâu.”

Nhưng chúng ta đều không ngờ, ngọn lửa này cuối cùng cũng bùng lên. Mà lại còn cháy đến cả ta.

Chẳng bao lâu sau, tiểu đồng đã đến báo với Hứa Ứng, khu nữ quyến xảy ra chuyện. Ta và hắn cùng chạy tới, liền thấy Trân nương đang đỡ Hứa phu nhân mặt mày tái nhợt, lạnh giọng chất vấn hai người đứng trước mặt:

“Ta thật không ngờ phép tắc của Hứa gia các ngươi lại là như . Một ả thiếp không ra gì mà cũng dám chỉ tay trước mặt chính thê. Hôm nay ta muốn hỏi cho rõ: Hứa gia các ngươi thật sự định sủng thiếp diệt thê sao?!”

Hiện trường im phăng phắc, không ai dám hó hé.

Ngay cả lão phu nhân nhà họ Hứa, tuy sắc mặt khó coi, cũng đành phải nín lặng.

Hiện nay Thánh Thượng là con dòng chính, mà trước khi kế vị cũng từng chịu đủ khổ sở bởi sủng phi của Tiên Hoàng. Mấy năm nay trong triều có không ít trọng thần vì “sủng thiếp diệt thê” mà bị dâng tấu lên trước Thánh Thượng, kết quả đều bị trách mắng hoặc giáng chức.

Triều đình như , dân gian lại càng phải theo. Nên dù Hứa Ứng có thiên vị đến đâu, cũng không dám để mình bị dán nhãn “sủng thiếp diệt thê”.

Vị tiểu thiếp kia thấy Hứa Ứng không chịu lên tiếng bênh vực, vẫn cứ nắm khăn tay khóc lóc đáng thương.

Ngay lúc đó, Liễu Khinh Âm, người đứng bên cạnh nàng ta  lại bước ra.

“Lục phu nhân , hà tất phải ép người quá đáng như . Ai chẳng mong gả cho người tốt, trở thành chính thê người người kính trọng? Nhưng đâu phải ai cũng có vận may như phu nhân, xuất thân cao quý, lại phụ mẫu chiều.”

“Hiện giờ các người đã chiếm hết tiện nghi, không trượng phu thương, lại còn quay sang ức h.i.ế.p những nữ tử yếu đuối như chúng ta. Đây là phép dạy dỗ của nhà họ Lục sao?”

Tim ta khẽ nhói lên, thấy hơi bực vì Liễu Khinh Âm không biết chừng mực. Nhưng khi thấy khóe mắt nàng hoe đỏ, lòng ta lại mềm xuống.

Đúng lúc ta định ngăn lại, Trân nương đã để ý đến nàng.

Ban đầu chỉ là liếc mắt lơ đãng, sau đó ánh mắt liền dừng lại trên búi tóc của nàng. Rồi khi mở miệng, giọng Trân nương đã lạnh hẳn:

“Ngươi lại là ai? Chỗ này có phần để ngươi lên tiếng sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...