6
Ta chưa từng nổi giận với nàng bao giờ, nên khi nghe , nàng sững người một lúc mới phản ứng lại .
Dù sao thì nàng cũng không phải kiểu người hay để bụng.
Trong phòng tắm hơi nước mịt mù, ta ngồi trong thùng gỗ ngập nước nóng, đầu hơi ngửa ra sau, thoải mái tựa lên thành gỗ.
Trân Nương chủ đẩy cửa bước vào. Nàng cố ý tạo ra tiếng lớn. Thấy ta vẫn không có phản ứng, dứt khoát cầm khăn tắm lên, bắt đầu kỳ lưng cho ta.
Ta không thể giả vờ nữa, vội ngăn lại:
“Được rồi, kỳ thêm nữa thì da ta bị nàng chà rách mất.”
Nàng phì : “Chàng, đều là thiếp không tốt. Biết chàng vì chuyện ăn mà phiền lòng, còn mang mấy chuyện nhỏ này đến phiền chàng.”
“Nhưng chàng không giận thiếp đâu, nếu không thiếp cũng sẽ giận đấy.”
Ta mở mắt, chăm nàng.
Nàng từ nhỏ là con duy nhất trong Lục phủ, Lục lão gia nâng như trân bảo mà nuôi lớn.
Khi đó ta vừa mới bước chân vào Lục phủ, rất sợ tiểu thư vàng ngọc này sẽ bắt nạt mình.
Lần đầu gặp nàng, ta căng thẳng đến mức đứng còn không vững, mà nàng lại ló đầu ra sau lưng Lục lão gia, nghiêng nghiêng đầu gọi ta một tiếng: “Ca ca…”
Sau này, mỗi lần nàng mắc lỗi, đều sẽ lấy trán cọ nhẹ vào lưng ta, vừa nũng nịu vừa bộ đáng thương:
“Nếu huynh không giúp muội, sau này muội sẽ mặc kệ huynh luôn.”
Nhưng từ khi nàng mười lăm tuổi, nàng không còn gọi ta như thế nữa. Thỉnh thoảng trong lúc mặn nồng, ta cố trêu chọc, mới khiến nàng ngượng ngùng trách móc gọi một tiếng.
Lâu dần, điều đó lại trở thành thú vui nhỏ của riêng chốn khuê phòng giữa ta và nàng.
Ta khẽ :
“Là ta không đúng, không nên nổi nóng với nàng.”
Giữa làn hơi nước mịt mù, khuôn mặt trắng như ngọc của Trân Nương ửng hồng. Trong mắt nàng như mang theo một hồ nước xuân, lặng lẽ ta không chớp mắt.
Từ sau khi Lục lão gia qua đời, nàng bắt đầu giữ tang, còn ta thì bận rộn xoay xở giữa chuyện ăn và ngõ Hạnh Hoa.
Chúng ta đã lâu rồi không gần gũi nhau.
Lòng ta dần mềm lại, đang định gì đó, thì Trân Nương đột nhiên “ồ” lên một tiếng.
Nàng cúi người sát vào tai ta, chăm quan sát:
“Phu quân, sao sau tai chàng lại có một vết đỏ thế này?”
Khoảnh khắc đó, từng sợi lông trên người ta như dựng đứng hết cả lên.
Để tránh phiền phức, mỗi lần gần gũi với Liễu Nhẹ Âm, ta đều đặc biệt cẩn thận, chưa từng để lại bất kỳ dấu vết nào trên người.
Chỉ duy nhất hôm nay… có lẽ vì tiểu biệt thắng tân hôn, chúng ta đều muốn hòa một. Lúc nồng ý đậm, nàng ấy đã mạnh mẽ cắn sau tai ta một cái.
Vậy mà ta… lại quên mất.
[ – .]
Ta giả vờ như không có chuyện gì, đưa tay xoa mạnh chỗ đó: “Có sao? Chắc là do ta không quen với khí hậu vùng Phan Sơn, bị nổi mẩn thôi.”
Phía sau lưng im lặng hồi lâu không có tiếng .
Càng yên tĩnh, ta càng lo lắng, trong đầu đủ thứ suy nghĩ hỗn loạn nảy lên. Nhưng ta không dám quay đầu, sợ bị nàng ra sơ hở trong cảm .
May mà, thực tế chứng minh, tất cả chỉ là ta suy nghĩ quá nhiều.
Không biết qua bao lâu, Trân Nương tựa lên vai ta, khẽ thở dài một hơi thật sâu:
“Phu quân, dù công việc có quan trọng đến đâu, chàng cũng phải biết giữ gìn sức khỏe. Nếu chàng có mệnh hệ gì, thiếp và nữ nhi biết sống sao đây…”
Lúc ấy, những cơ bắp đang cứng ngắc như đá trong người ta mới từ từ thả lỏng ra.
7
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Vì cơn hoảng sợ đó, mấy ngày liền ta không ghé ngõ Hạnh Hoa.
Ta đưa A Nặc đi thả diều, cùng con bé chạy nhảy trên bãi cỏ. Cũng cùng Trân Nương xử lý công việc trong nhà.
Trân Nương đang bận xem sổ sách, thấy ta cứ quanh quẩn bên nàng không chịu rời, không khỏi vừa tức vừa buồn . Nhưng trong đôi mắt lấp lánh của nàng, tràn đầy sự thỏa mãn hạnh phúc.
Mỗi lần thấy cảnh đó, trong lòng ta luôn sinh ra một chút tự mãn.
Trân Nương dịu dàng, đảm đang, lại hiếu thuận, là người vợ hiền luôn tôn kính và thương ta. Còn Liễu Khinh Âm thì kiều diễm quyến rũ, phong vạn chủng. Có thể mang đến cho ta những kích thích rất khác biệt.
Ta tin rằng, mình có thể cân bằng tốt giữa cả hai người.
Cho đến hôm nay, khi lão phu nhân nhà họ Hứa tổ chức tiệc mừng thọ, ta đưa Trân Nương cùng tham dự, lại bất ngờ gặp Liễu Khinh Âm ở đó.
Nàng đi bên cạnh thiếp thất của Hứa Ứng, dáng vẻ như người trong nhà, hành lễ với chúng ta rất đúng mực.
Chỉ là khi ta, nàng khẽ chớp mắt một cái, khó mà nhận ra.
Cả người ta cứng đờ, không dám cử . Ta không biết vì sao nàng lại có mặt ở đây, càng không hiểu nàng định gì.
Ta tìm một cơ hội khi xung quanh không có ai, kéo nàng vào sau hòn giả sơn trong vườn, giận dữ chất vấn:
“Sao nàng lại đến đây? Sao không trước với ta một tiếng?!”
Ta luôn nghĩ, giữa ta và Liễu Khinh Âm là có ăn ý. Mối quan hệ hiện tại là tốt nhất cho cả hai chúng ta. Nhưng lúc này, ta cảm thấy nguy hiểm sắp mất kiểm soát.
Từng chữ, từng câu ta nhấn mạnh lại:
“Khinh Âm, chẳng phải chúng ta đã rõ với nhau rồi sao?”
Đối diện với chất vấn của ta, Liễu Khinh Âm nhếch môi khinh miệt:
“Chàng đang nghĩ gì thế? Hôm nay chẳng qua là lần đầu tiên Uyển Nhi tỷ đảm nhiệm việc tiếp khách trong tiệc mừng thọ của lão phu nhân, muốn ta đến phụ giúp thôi.”
“Nếu ta thật sự muốn danh phận, cần gì phải đi đường vòng thế này? Ta sớm đã có thể đến Lục phủ, rõ trước mặt phu nhân của chàng!”
Trong mắt nàng đã ngấn lệ, mang theo vẻ kiêu ngạo bị tổn thương: “Ta tưởng chàng hiểu ta, không ngờ chàng khinh thường ta đến . Nếu chàng quý trọng phu nhân như thế, thì chúng ta từ nay đừng dây dưa nữa.
Coi như trước đây… chưa từng có chuyện gì xảy ra!”
Bạn thấy sao?