Tra Nam Lừa Hôn, [...] – Chương 4

4

“A? Cái này… có cần không ạ?”

Tôi liếc sang mình, thấy hơi ngượng, giọng chị ấy rất cương quyết:

“Trưa tôi mời hai ăn sushi. Tôi sắp điên vì suốt ngày ở nhà trông con rồi!”

Lúc miệng tôi đọc ra địa chỉ, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng…

Biết ngay mà, miệng thì chối chứ thèm sushi lắm!

Chị cherry đến rất nhanh.

Lái hẳn xe mui trần luôn…

Choáng váng thật!

Gây náo loạn cả trung tâm thương mại!

Cùng là phụ nữ, sao chị ấy gả cho đại gia?

Còn tôi lại rơi vào tay con ch.ó nghèo?

Không phục!

Trong tiệm sushi, tôi từ đầu đến chân tâng bốc chị cherry không ngớt, tặng luôn vòng tay vàng nguyên chất…

Tôi thì đang chìm đắm trong bi kịch “chung thân khác số”, thấy cái vòng xong chỉ muốn khóc.

“Chị ơi, cái vòng này chắc đắt lắm ha?”

Chị ấy phẩy tay:

“Cũng không đắt lắm, tầm chục ngàn thôi, xem như quà gặp mặt. Cô đơn quá rồi, lần sau tụi đi đâu nhớ gọi tôi, tôi bao!”

Bạn tôi lập tức nắm tay chị ấy:

“Chị tốt quá! Tụi em hứa luôn có mặt, trực 24/7 luôn!”

Tôi chỉ biết lườm, không chen nổi câu nào.

Lẩm bẩm:

“Chồng tụi mình cực khổ kiếm tiền, tiêu xài cũng nên tiết chế chứ…”

Thật lòng, tôi xót lắm, vì biết đâu đấy là tiền của tôi nữa mà!

Chị cherry hừ một tiếng:

“Thôi đi, ta lo trả nợ nhà, nuôi con, mua đồ hiệu, xơ múi gì? Còn , bắt gian chưa?”

Tôi…

Bạn tôi tròn xoe mắt:

“Gì cơ? Mới cưới ba tháng đã bị cắm sừng? Anh ta chê giống cherry hả?”

Chị cherry cũng bất ngờ tôi:

“Cô là đồng minh à? Mấy hôm trước đi xông hơi chung, tôi ấy giống nho tím, ấy nổi điên lật bàn luôn! Kiểu người này sao có nhỉ?”

“Giang Dao, nghe chưa? Mau xin lỗi đi!”

Xong rồi, hai người họ lập hội luôn rồi…

Đúng lúc đó, điện thoại lại vang lên. Nhìn vào, là Lưu Ý!

Tôi nghe máy, giọng hắn nhẹ nhàng giả tạo:

“Vợ à, sao em không ở nhà? Anh về rồi nè.”

“Ồ, em đang đi dạo phố, tới Kaide đón em nha.”

Vừa cúp máy, điện thoại chị cherry cũng reo.

Chị ta có vẻ gượng gạo:

“Anh còn biết về nhà hả? Tôi đang ăn ở Yuxi, có qua không?”

Ơ…

Tôi từ từ đứng dậy định chuồn đi.

Tránh gặp mặt là hơn, lỡ ra ngượng chết.

Nhưng chị cherry một câu khiến tôi đứng sững lại:

“Cái đơn vị rách nát của còn bắt ứng trước tiền đi công tác? Lần này định moi bao nhiêu nữa?”

Gì cơ?

[ – .]

Tôi nghe thấy gì thế này?

Thấy chị ấy cúp máy, tay bấm điện thoại lạch cạch, tôi lập tức chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

Quả nhiên, vài phút sau…

“Alipay: nhận 5,000 tệ.”

Tin nhắn kèm ghi từ Lưu Ý:

“Vợ , mua vài bộ đồ đẹp, tối mặc cho xem nha.”

Tôi mặc bà nội !

Lập tức nhét điện thoại vào túi, dè dặt hỏi:

“Chị ơi, lúc nãy chị vừa chuyển tiền cho chồng chị à?”

Chị ta liếc tôi đầy khinh thường:

“Liên quan gì tới ?”

Liên quan to đùng ấy chứ!

“Chị chuyển bao nhiêu?”

“Hai vạn, hỏi gì?”

Khoan đã, sao chuyển từ chị ấy hai vạn, đến tay tôi chỉ còn năm ngàn?

Làm ơn… mình bỏ trung gian đi, chuyển trực tiếp có không!?

Phó tổng đến rất nhanh, vừa liếc thấy tôi liền sững người:

“Cô… sao lại ở đây?”

Nói thật, bây giờ ta, tôi chẳng còn thấy căng thẳng nữa, mà ngược lại có chút…

Khinh thường.

“À, vợ nhất định đòi mời tôi ăn sushi mà. Giờ tụi tôi giảng hòa rồi.”

Chị Cherry chỉ nhướng mày, cũng không phản bác gì.

Lúc này Lưu Ý gọi tới, tôi lập tức cúp máy, rồi gửi luôn định vị cho hắn…

Thật ra, tôi cũng khá mong chờ xem hắn sẽ chường cái mặt chó gì ra khi tới đây.

Chỉ vài phút sau, mọi người đều đã có mặt đông đủ.

Ai nấy mắt trừng mắt, trong lòng mỗi người đều ôm một bí mật to tướng.

Ha ha… thú vị đấy chứ.

Nhìn tên khốn đó có chút vẻ ghen tuông kiểu tiểu thụ, vẫn cố ra vẻ đàn ông mạnh mẽ.

Đúng là khó cho hắn rồi.

Im lặng mấy giây, tôi định lên tiếng vỡ bầu không khí ngượng ngập thì thân tôi bất ngờ đập bàn cái “rầm”:

“Lưu Ý! Nghe ngoại hả? Có thật không? Mới cưới ba tháng mà không kiểm soát nổi thân dưới rồi à? Lúc cầu hôn nhà tôi, thề non hẹn biển thế nào? Mấy lời thề đó cho chó ăn hết rồi chắc?”

Nói hay lắm!

thân tôi nhận vòng vàng của chị nho đen, vẫn là chị em chí cốt bao năm của tôi, đúng là lúc cần thì vẫn đáng tin!

Lưu Ý thở dài bất lực:

“Không có chuyện đó, đừng nghe linh tinh. Làm gì có chuyện tôi ngoại .”

“Phải đấy, ấy không dám đâu.”

Tôi vội gắp cho hắn một con hàu sống:

“Chồng à, công tác vất vả rồi ha? Nhìn mắt thâm quầng cả lên, ăn bồi bổ chút đi…”

Liếc thấy ông chồng của chị Cherry nuốt nước bọt mấy lần, rồi ho nhẹ một tiếng, với chị ấy:

“Anh hơi mệt, ra xe chợp mắt một lát, em cứ ăn đi.”

Được rồi—

Hắn định chuồn đây mà!

Chị Cherry thì chẳng nghi ngờ gì, còn dịu dàng gật đầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...