Tra Nam Là Kẻ [...] – Chương 8

Chương 8

23

Từ sau hôm đó, Lục Tông Kỳ không còn tới nhà trọ của tôi tìm nữa, ta cũng đã bị cho vào sổ đen của đội bảo vệ. Tôi thầm cảm thấy may mắn, không phải lo ta chạy tới mấy trò con bò nữa. 

Tôi tiếp tục trải qua cuộc sống của mình. Suốt nửa tháng, ta dùng rất nhiều số điện thoại và tài khoản wechat khác nhau phiền tôi, tất cả đều bị tôi chặn hết. Cứ như suốt nửa tháng, tôi đụng phải ta ở dưới lầu công ty tôi. 

Anh ta không còn lôi thôi như lần trước, ăn mặc bảnh bao, dưới mắt quầng thâm lộ rõ. 

Vừa thấy ta, tôi nhanh chóng xoay người muốn rời đi, ta đã nhận ra tôi, bước gấp gáp tới, “Dương Dương…” 

Ánh mắt tôi như một người xa lạ: “Có chuyện gì sao?” 

Có lẽ Lục Tông Kỳ đã đoán trước tôi sẽ lạnh lùng nên cũng không có vẻ gì là thất vọng, chỉ thật tươi: “Em tan rồi đúng không? Anh muốn mời em ăn tối, chẳng phải trước kia có một quán cơm em rất muốn thử sao?” 

Tôi liếc mắt xem thường, giọng cũng không còn lịch sự: “Anh vô công rồi nghề lắm phải không? Vì sao tôi phải đi ăn cơm với chứ? Anh nghĩ mình là ai?” 

Lục Tông Kỳ không gì, tôi chằm chằm khiến tôi rùng mình. Anh mắt ánh ta cùng trước kia không quá giống nhau, có chút nguy hiểm, khiến tôi cảm thấy sợ hãi. 

Tôi lười tốn thời gian với ta, muốn rời đi, ta lại trực tiếp túm lấy cánh tay tôi. Tôi theo bản năng vung tay muốn hất ra, ta nghiêng người né tránh, khiến tay tôi gạt vào khoảng không. 

“Lần trước là không đúng, chỉ muốn giải thích với em, mời em ăn một bữa cơm cũng không sao?” 

Ngay cả ta tôi cũng lười. “Không cần đâu, nếu thật sự cảm thấy có lỗi với tôi thì tốt nhất tránh xa tôi một chút, tôi không muốn gặp lại .” 

“Em vẫn còn cảm với mà, đúng không?” 

Tôi có chút cạn lời: “Con mắt nào thấy tôi còn cảm với ? Anh không thể tránh xa tôi, sống thành thật cuộc sống của chính sao? Dây dưa như này vui lắm sao?” 

Ánh mắt Lục Tông Kỳ tối sầm, u ám thở dài: “Dương Dương, em đừng ghét bỏ như …” 

Tôi ngắt lời ta: “Anh không cần gì nữa. Lời tôi giả điếc cố không hiểu đúng không? Lục Tông Kỳ, trắng ra thì, tôi đã cho cơ hội rồi, đều bỏ qua. Lúc trước khi còn học đại học, nghĩ tôi sẽ mềm lòng nên mới chắc chắn trở về tìm tôi như . Anh chính là một người ích kỉ, từ đầu tới cuối chỉ biết suy nghĩ cho bản thân. Hiện giờ nhận ra tôi đã không còn , lại bắt đầu muốn giở trò dây dưa, quấy nhiễu cuộc sống của tôi. Anh đánh giá bản thân cũng quá cao rồi!” 

Lục Tông Kỳ bị tôi trúng tim đen, sắc mặt tái nhợt đứng một chỗ.

Trái tim tôi lạnh buốt, người đàn ông mình từng suốt sáu năm trời, xoay người rời khỏi. 

Tôi từng vẻ phong độ, thành thục, săn sóc của ta. Tôi từng trao trái tim chân thành, nồng nhiệt của mình cho ta. Kết quả, khi trở thành người ngoài cuộc rồi mới thấy rõ bản thân đã ngu ngốc cỡ nào. 

Là tôi, Tống Xán Dương, tầm mắt hạn chế, chỉ biết chăm chăm tập trung vào thứ mình thích, bỏ qua tất thảy những điều tốt đẹp khác xung quanh. 

24

Một tháng sau, tôi không còn gặp lại lục Tông Kỳ, cũng không nghe bất kì tin tức nào của ta. 

Tôi và Lý Tư Nghiêu bắt đầu đương.

Ăn cơm tối xong, hai chúng tôi nắm tay nhau chậm rãi tản bộ ở công viên gần nhà, đột nhiên bị một người phụ nữ lôi thôi lếch thếch lao ra chặn đường. 

Tôi và Lý Tư Nghiêu bị dọa sợ. Không đợi tôi kịp phản ứng lại, đã tiến lên chắn trước mặt tôi. 

Còn chưa kịp rõ người đó là ai, chợt nghe giọng Lý Tư Nghiêu vang lên: “Tần Diệu Khả?” 

Tôi ló người người phụ nữ trước mặt, quầng mắt đen sì, gương mặt tiều tuỵ, rất khó liên tưởng với trước kia luôn mang dáng vẻ dịu dàng trong sáng. 

Bắt gặp ánh mắt tìm tòi của tôi, Tần Diệu Khả hung tợn chằm chằm, dùng giọng khàn đến doạ người mà hét: “Tống Xán Dương, vẫn còn mặt mũi sống trên đời này sao! Chính tôi, chính khiến cuộc sống tôi trở nên thê thảm!” 

Lý Tư Nghiêu nén giận, lạnh lùng ta: “Phiền tự nhận thức vị trí của bản thân đi. Chính chủ đi tiểu tam cho người ta, một khi bị phát hiện chính là chuột chạy qua đường, bị người phỉ nhổ. Cô đã có gan thì cũng nên có gan chịu.” 

Tần Diệu Khả nghe xong thì sững sờ, sau đó cúi đầu khóc nấc lên. Tôi ta, trong lòng cảm thấy hơi kì lạ. Cẩn thận quan sát kĩ, phát hiện cổ tay và cổ chân ta có vết hằn đỏ. Tôi nhẹ nhàng kéo tay Lý Tư Nghiêu.

Anh thu lại sắc mặt lạnh lùng, cúi đầu nhẹ giọng hỏi tôi: “Sao thế?” 

“Không biết có phải ảo giác của em không, ta có chút không thích hợp…” 

Còn chưa xong, Tần Diệu Khả đột nhiên hét lên: “Mày lại ở bên ta! Mày có biết vật khiến Lục Tông Kỳ thất vọng không? Không cảm thấy có lỗi với A Kỳ sao?!” 

Lý Tư Nghiêu nhíu mày, vòng tay ôm tôi đầy khiêu khích: “Sao thế? Dương Dương tôi tới lượt lên tiếng sao? Không phải và Lục Tông Kỳ đầu ý hợp thanh mai trúc mã à? Mau về tìm hắn đi chứ. Tôi tin chắc dựa vào cảm của Lục Tông Kỳ dành cho , ta sẽ không chê từng tiểu tam đâu.” 

Không đợi Tần Diệu Khả thêm gì, Lý Tư Nghiên ôm tôi rời đi, để lại Tần Diệu Khả một mình đứng đó gào thét như kẻ điên. 

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. 

Lý Tư Nghiêu nhận thấy tôi khác thường, khẽ vuốt tóc tôi: “Em yên tâm, có đây rồi. Đừng quên trai em lợi nhường nào.” 

Tôi bật khẽ: “Phải, trai em lợi nhất!” 

Tần Diệu Khả đang ngơ ngác ngồi bệt dưới đất, nghe tiếng bước chân phía sau thì lập tức cả người run rẩy. Cô ta chậm rãi đứng lên, quay đầu lại thì thấy Lục Tông Kỳ sắc mặt âm trầm. 

“Tôi đã với rồi, không cần ra mặt” 

Tần Diệu Khả hoảng sợ người đàn ông trước mặt, ta bất chấp mọi thứ, quỳ sụp xuống muốn túm ống quần Lục Tông Kỳ, lại bị ta ghét vỏ tránh đi. 

Tần Diệu Khả túm hụt, chật vật đứng lên. 

Lục Tông Kỳ thờ ơ lạnh nhạt, không quay đầu lại, tiêu sái rời đi. 

Tần Diệu Khả dè dặt bóng lưng ta: “A Kỳ, A Kỳ, Tống Xán Dương đã trở thành Lý Tư Nghiêu…” 

Bước chân Lục Tông Kỳ khựng lại. Anh ta quay ngoắt lại, Tần Diệu Khả chằm chằm. Tần Diệu Khả sợ hãi, hai chân như mềm nhũn ra. 

Anh ta bước từng bước lớn, vọt tới trước mặt Tần Diệu Khả, dồn ta vào góc, ánh mắt đỏ bừng ta chằm chằm: “Cô gì? Nói gì? Nói lại cho tôi nghe!” 

25

Gần đây, tôi luôn có cảm giác bất an, cảm thấy như có người đi theo tôi. Tuy tôi không sợ phát sinh xung đột với người khác, vẫn có chút sợ hãi. 

Tôi chuyện này cho Lý Tư Nghiêu. Sau khi nghe xong, mỗi ngày sẽ đến dưới lầu chờ tôi tan rồi đưa tôi về tận nhà. 

Từ đó về sau, tôi không còn cảm giác bị bám theo nữa. Nhưng trong lòng tôi đã có đáp án, người kia chắc chắn là Lục Tông Kỳ. 

Tôi chỉ cảm thấy khó hiểu, cũng rất khinh thường. Khinh thường ta tự cảm ra những chuyện nực , khinh thường ta có rồi lại không biết quý trọng. 

“Tinh tinh…” 

Tôi lấy điện thoại, thấy hiển thị trên màn hình số máy của Lục Tông Kỳ, do dự vài giây, sau đó ấn nút từ chối. 

Ngay khi tôi vừa tắt đi, cuộc gọi tiếp theo lại tới. 

Tôi có chút phiền, nhấn nghe: “Có chuyện gì?” 

Điện thoại bên kia không gì, chỉ có tiếng thở dốc dồn dập. 

Tôi con mẹ nó không hiểu gì. 

“Alo?” 

Ngay sau đó, trong điện thoại truyền ra âm thanh quen thuộc, bén nhọn đến chói tai: “Tống Xán Dương! Tống Xán Dương! Cầu xin cứu tôi, chỉ mới có thể cứu tôi!” 

Tôi nhướng mày: “Tần Diệu Khả? Có chuyện gì?” 

Tần Diệu Khả khóc lóc, dường như nhận ra điều gì, lại cố gắng che miệng kìm lại: “Lục Tông Kỳ điên rồi… Anh ta điên rồi! Cô còn nhớ lần trước tôi tới gặp không? Cô nhạy bén như , chắc chắn nhận ra vết thương trên người tôi đúng không? Kẻ điên đó nhốt tôi lại, tịch thu tất cả thiết bị, trói tôi vào ghế. Tôi thừa lúc ta ra ngoài để quên điện thoại mới có cơ hội gọi cho …” 

Tôi bị lời của ta sửng sốt, lập tức bình tĩnh lại: “Vì sao lại gọi cho tôi? Tại sao không gọi cho cảnh sát?” 

Đối phương trầm mặc, sau đó Tần Diệu Khả run rẩy : “Tôi… Trong điện thoại Lục Tông Kỳ, số điện thoại ưu tiên chính là … Tôi rất sợ, cho nên mới gọi cho …” 

“Cô đang gì?” Lúc này, bên kia truyền đến tiếng của Lục Tông Kỳ, sao một hồi tạp âm ồn ào, điện thoại bị cúp. 

Tôi điện thoại, mãi lâu sau chưa hồi thần

Lục Tông Kỳ điên rồi? Nhốt Tần Diệu Khả? 

Tôi lấy lại tinh thần, gọi điện thoại cho cảnh sát, huống lúc nãy. 

Dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng người, nếu Tần Diệu Khả đã đến , tôi cũng chỉ có thể giúp ta đến đây thôi. 

Tôi cầm túi xách trên bàn, đi xuống tầng. Nhìn thời tiết âm u sầm sì bên ngoài, trong lòng tôi luôn có một dự cảm không lành. 

Đến dưới lầu công ty, tôi liền thấy Lý Tư Nghiêu đang dựa vào cửa xe chờ tôi. Tôi kể cho chuyện khi nãy. 

“Không có gì đâu. Em đã báo cảnh sát rồi, mọi chuyện giao cho bọn họ xử lý đi. Anh không ngờ Lục Tông Kỳ sẽ ra loại chuyện điên rồi này.” 

Tôi thở dài. “Em cũng không ngờ.” 

Lý Tư Nghiêu , khẽ xoa đầu tôi: “Chỉ cần em không có chuyện gì là . Trời sắp mưa rồi, mau vào xe, chúng ta đi ăn cơm, tìm một quán khá ổn.” 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...