17
Trong mơ, tôi đang hăng say gặm một chiếc lạp xưởng cỡ lớn, đột nhiên bị tiếng đập cửa rầm rầm đánh thức. Con mẹ nó, đứa nào, đứa nào sáng sớm đã lên cơn ???
Tôi phẫn nộ xuống giường, loẹt quẹt xỏ vào đôi dép lê, không thèm trước qua mắt mèo mà ra mở cửa.
Thấy Lục Tông Kỳ vẻ mặt âm trầm đứng sừng sững bên ngoài, cơn buồn ngủ của tôi lập tức biến mất, “Con mẹ nó có bệnh thì đến bệnh viện khám, đến đập cửa nhà tôi gì?”
Lục Tông Kỳ không tôi, trực tiếp đẩy cửa đi vào, còn thuận tay đóng cửa lại.
“Ai cho phép xông vào nhà tôi? Anh tưởng là chủ nhà chắc?”
“Tống Xán Dương, và tên đàn ông kia là quan hệ gì?
Tôi ngẩn người, tên đàn ông nào? Mà khoan, Lục Tông Kỳ, ta có tư cách gì mà gào lên với tôi?
“Anh hỏi quan hệ của tôi và ấy gì? Anh lấy thân phận gì mà đứng đây chất vấn tôi?”
“Giỏi lắm, Tống Xán Dương, chia tay với tôi không bao lâu đã bám vào Tổng Giám đốc của Lý thị, tôi đúng là đã coi thường !” Hai mắt Lục Tông Kỳ đỏ bừng tôi, vẻ mặt như thể tôi cắm sừng ta không bằng, nhất thời khiến tôi bùng nổ.
“PHÚC! Tôi này Lục Tông Kỳ, mẹ nó sáng sớm chạy đến đây tác oai tác quái cái gì? Tôi ai quen ai liên quan đếch gì đến , quản à?”
“Cho nên, cố ý thổi gió bên gối mới để ta ép Diệu Khả, khiến ấy khó chịu?”
Tiếng quát của Lục Tông Kỳ hét lên khiến tôi giật mình, “Con mẹ nó đến tháng à Lục Tông Kỳ? Tôi cảnh cáo , đừng chạy đến đây sủa bậy. Chuyện giữa và Tần Diệu Khả, tôi không hứng thú. Từ sau khi chia tay tôi có chủ đến tìm mấy người không? Không! Mẹ nó toàn là hai thứ tra nam tiện nữa các người chạy tới trước mặt tôi sự!”
Lục Tông Kỳ xông lên, túm chặt cánh tay tôi, ấn tôi lên vách tường, “Không phải đều là cố ý sao? Không phải thích tôi sao? Hiện giờ chia tay không có mặt mũi nào tôi và Diệu Khả hạnh phúc cho nên chạy tới câu dẫn Lý Tư Nghiêu để ta đứng ra chủ cho ? Nhìn không ra đấy, Tống Xán Dương, đã ngủ với ta chưa? Khẳng định hầu hạ dưới thân ta đến phát điên rồi!”
Tôi khuôn mặt vặn vẹo của Lục Tông Kỳ. Lời hắn vốn dĩ không ảnh hưởng đến tôi, dù sao hắn đã giày xéo cảm của tôi tan nát, đến mức tôi mất cảm giác luôn rồi. Nhưng dám đến nhà tôi diễu võ giương oai, ngại mình sống quá thọ rồi hay gì?
Tôi lên gối, nhắm chuẩn xác vào đũng quần Lục Tông Kỳ, ta lập tức đau đớn co rụt lại.
Tôi tiến lên, dùng cánh tay chế trụ cổ ta, lại thúc vào bụng ta hai quyền, mở cửa, xách cổ ta ném ra ngoài, “Mẹ nó đừng có chạy tới đây phiền tôi, mau nhanh cút cho khuất mắt, đúng là thứ đã sai còn to!”
“Rầm!” một tiếng, tôi đóng mạnh cửa. Thằng chó này sáng ngày ra đã chọc cho tôi lửa giận hừng hực, tốt lắm, cơn buồn ngủ bay sạch rồi.
18
Sau khi vệ sinh cá nhân, tôi ăn mấy miếng socola và bánh quy mới cầm điện thoại lên. Thấy tin nhắn Lý Tư Nghiêu gửi tới, tôi trả lời vài câu, sau đó xách balo đi tới Võ quán.
Tôi dùng sức đ.ấ.m vào bao cát, cú sau càng mạnh mẽ hơn cú trước, coi bao cát trở thành Lục Tông Kỳ, trong đầu đều là vẻ mặt chó má của ta.
Một đ.ấ.m lại một , rơi xuống thật mạnh.
Không biết qua bao lâu sau, mệt mỏi và đau nhức khắp cơ thể mới khiến tôi tỉnh táo lại, tôi liền đi vào nhà vệ sinh trong Võ quán tắm rửa thay đồ rồi rời đi.
Thời điểm tôi rời khỏi Võ quán đã là xế chiều. Tôi chầm chậm rảo bước, càng nghĩ càng không hiểu không biết vì sao trước kia tôi lại Lục Tông Kỳ. Là bởi dáng vẻ “mặt người dạ chó” của ta sao? Hoá ra nhất kiến chung trước kia chỉ là thấy sắc nảy lòng tham mà thôi. Nếu rõ bộ mặt thật của ta, bất kể dáng dấp mặt mũi có đẹp đến đâu cũng chỉ khiến tôi thấy ghê tởm.
Đói quá, ngày hôm nay tôi còn chưa ăn một bữa cơm tử tế.
Đúng lúc này, cuộc gọi từ wechat của Lý Tư Nghiêu tới.
“Alo?”
“Dương Dương, em ăn gì chưa?”
“Chưa, em đang chuẩn bị đi ăn.”
“Hiện giờ em đang ở đâu thế? Anh mời em ăn cơm, vừa lúc có chút chuyện thú vị muốn với em.”
Chuyện thú vị à?
“Được.”
Sau khi cúp máy, tôi gửi định vị cho Lý Tư Nghiêu.
Nửa tiếng sau, Lý Tư Nghiêu lái xe tới, vẫy tôi lên xe.
Tôi mở cửa ghế phó lái, ngồi vào xe, Lý Tư Nghiêu đầu đầy mồ hôi, nghi hoặc hỏi: “Nóng lắm sao? Trên xe cũng khá mát mà?”
Lúc này, tôi nhận thấy trong xe Lý Tư Nghiêu có một chiếc giá đỡ điện thoại, trên đó đang mở bản đồ thành phố.
Ánh mắt Lý Tư Nghiêu có chút không tự nhiên, “À, sức khỏe không tốt, sợ nóng.”
Tôi không vạch trần , : “Chúng ta đi đâu ăn thế?”
“Có một quán bán đồ Thái không tệ lắm, tên là ***, em có ăn cay không?”
Tôi có thể. Lúc chuẩn bị lái xe đi, sắc mặt Lý Tư Nghiêu cứng đờ, cầm điện thoại tra bản đồ, ánh mắt còn thường xuyên lén tôi, cực kì giống học sinh quay phao giám thị.
Tôi không nhịn mà bật , Lý Tư Nghiêu mặt đỏ tai hồng tôi, không biết phải sao.
“Ha ha, không sao đâu, quán đồ ăn Thái đó em cũng từng đến một lần. Anh lái xe đi, em chỉ đường.”
Cảm giác xấu hổ trong xe lập tức biến mất. Dọc đường đi, chúng tôi vui vẻ chuyện trên trời dưới biển. Sau khi đến quán cơm, Lý Tư Nghiêu muốn đặt phòng riêng tôi ngăn lại, chọn một bàn dành cho hai người ngồi xuống.
Tôi thật sự không thích cảm giác ngột ngạt trong phòng. Khi ăn cơm tôi luôn chọn nơi đông người, như mới có hứng thú.
Gọi món xong, tôi uống nước ép dưa hấu, sau đó Lý Tư Nghiêu, “Anh có chuyện thú vị, là chuyện gì?”
Lý Tư Nghiêu trả lời: “Anh cho em biết, Lục Tông Kỳ và Tần Diệu Khả chắc chắn không bền lâu.”
Tôi nghi hoặc: “Sao biết?”
Biểu Lý Tư Nghiêu cứng đờ, ấp úng kể lại chuyện ban sáng của Tần Diệu Khả cho tôi, “Cô ta chính là một người không an phận!”
Tôi có chút ngoài ý muốn, cũng không quá để ý, “Em không có vấn đề gì với chuyện của hai người họ. Họ đương ra sao, không liên quan tới em. Nhưng sáng nay tên ngốc kia nổi giận đùng đùng chạy tới tìm em, em cố bảo khó Tần Diệu Khả, còn em chân trong chân ngoài với .”
Biểu Lý Tư Nghiêu lập tức trở nên phẫn nộ, sau đó lại vui vẻ, biến đổi khôn lường khiến tôi choáng váng.
“Nếu hắn còn tới tìm em thì cứ gọi cho , sẽ gọi cho mấy công ty vệ sĩ sắp xếp người trùm bao tải nện cho hắn một trận. Hơn nữa, cái Tần Diệu Khả kia chẳng có chút chuyên nghiệp nào, những điều cơ bản nhất của hợp đồng cũng không nắm , chẳng hiểu ta leo lên chức quản lý bằng cách nào.”
Tôi trầm mặc một hồi, vừa định lên tiếng thì Lý Tư Nghiêu đột nhiên hỏi: “Khi đó sao em biết Lục Tông Kỳ đã chia tay với Tần Diệu Khả? Nguyên nhân là gì?”
Đầu óc tôi nhất thời hoang mang. Nguyên nhân ư? Tới tận bây giờ tôi chưa từng hỏi qua…
“Khi đó ta uống say khướt, chạy tới dưới lầu ký túc chờ em trở về, còn là Tần Diệu Khả ép buộc hắn cái gì đó, em không nhớ rõ lắm.”
Lý Tư Nghiêu tôi đăm chiêu.
Đồ ăn đã dọn ra, chúng tôi không tiếp tục đề tài về hai kẻ tra nam tiện nữ kia nữa mà chuyên tâm ăn uống.
Về tới nhà, tôi mệt mỏi nằm lăn ra giường, lại thấy tin nhắn Lý Tư Nghiêu gửi tới, hỏi tôi đã về tới nhà chưa.
Tôi nhắn tin lại, khẽ .
Tất nhiên tôi biết Lý Tư Nghiêu nghĩ gì. Nhưng tôi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi và sợ hãi, hiện tại không dám tiến xa hơn trong chuyện cảm. Chỉ là, tôi không thể từ chối nhiệt của người khác, huống hồ còn là trai của Lý Tĩnh Di.
Tôi vỗ vỗ mặt, vẫn nên chờ ngày nào đó hẹn ấy chuyện rõ ràng .
19
Lý Tư Nghiêu đang vui vẻ rửa mặt, đột nhiên cửa phòng tắm bị đẩy mạnh ra khiến sợ hãi run lên, ngón tay chọc thẳng vào mắt.
“Anh!”
Lý Tư Nghiêu bị đau xoa xoa hai mắt, cố sức mở một bên mắt, Lý Tĩnh Di đứng giữa phòng.
Lý Tĩnh Di tuỳ tiện ngồi xuống giường trai, “Anh, mau lại đây, em phát hiện một chuyện cực sốc!”
Lý Tư Nghiêu rửa sạch bọt trên mặt, rút khăn mặt lau khô nước đọng trên da, “Lý Tĩnh Di, lần sau em nhớ gõ cửa trước khi xông vào phòng !”
“Anh còn cằn nhằn cái gì , mau lại đây!”
Lý Tư Nghiêu chậm rãi bước tới, ngồi xuống cạnh em . Lý Tĩnh Di đẩy máy tính tới trước mặt trai, ngón tay chỉ vào tấm ảnh trên màn hình.
Lý Tư Nghiêu vốn đang không kiên nhẫn, sau khi thấy bức ảnh lập tức trợn mắt, “Wow!”
Trên ảnh là Tần Diệu Khả đang thân mật dựa sát vào một người đàn ông, mà người này, không phải Lục Tông Kỳ.
Lý Tĩnh Di hưng phấn kéo cánh tay Lý Tư Nghiêu, “Đây là em thám tử chụp đấy!”
Lý Tĩnh Di lại di chuyển chuột, bên trong có rất nhiều ảnh Tần Diệu Khả cùng đàn ông đi tới những quán bar xa hoa, rạp chiếu phim, khách sạn.
“Haha, c.h.ế.t mất. Lục Tông Kỳ đội nón xanh cũng đáng lắm! Người này chính là Tổng Giám đốc của công ty Thanh Viễn! Em mà, bảo sao lúc trước em nghe thấy cái tên này sao mà quen thế! Lúc Tần Diệu Khả đi trao đổi sinh viên có đương với một phú nhị đại, công ty này chính là của nhà hắn ta. Khó trách lúc ấy Lục Tông Kỳ bị Tần Diệu Khả cho xịt lốp, nhất định là vì Tần Diệu Khả khi đó chướng mắt Lục Tông Kỳ.”
Lý Tư Nghiêu nhíu mày, “Khoan đã, không phải người này đã có vợ sao? Sao vẫn dây dưa với Tần Diệu Khả? Khó trách loại người như Tần Diệu Khả lại có thể giữ chức quản lý ở Thanh Viễn.”
“Mặc kệ! Em muốn tin này cho Dương Dương biết, nhất định ấy sẽ rất vui vẻ!” Lý Tĩnh Di hưng phấn mở wechat.
“Đừng, cảm thấy tốt nhất nên gửi cho vợ của người đàn ông này, cũng đừng để Lục Tông Kỳ biết, để hắn đội nón xanh thêm vài ngày nữa đi.”
Lý Tĩnh Di cảm thấy hợp lý, lập tức nhờ người gửi nặc danh đống ảnh chụp này cho vợ của Tổng Giám đốc Thanh Viễn.
Bạn thấy sao?