14
Sau khi tôi kéo Lý Tư Nghiêu đi ra liền buông ra, hai tay bưng mặt thật lâu.
Lý Tư Nghiêu đứng cạnh tôi, nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, trầm mặc không câu nào.
Tôi ngẩng đầu, sửa sang lại đầu tóc, về người đàn ông rất quen mắt này: “Chuyện hôm nay cảm ơn . Chúng ta có quen nhau không nhỉ?”
Lý Tư Nghiêu ngẩn người, trong mắt có một tia bị thương, rất nhanh đã bị che giấu, “Anh là trai Lý Tĩnh Di, Lý Tư Nghiêu. Hồi đại học từng gặp em khi em đến Võ quán luyện tập, em còn nhớ không?”
Đại học, luyện tập ở Võ quán… Tôi mơ hồ nhớ tới nam sinh dáng vẻ không tồi Lý Tĩnh Di dẫn tới, khi đó trong lòng tôi chỉ nghĩ về chuyện đau đớn của mình và Lục Tông Kỳ, căn bản không ý tới bất kì người nào khác.
Tôi gãi đầu, . “À, em nhớ rồi. Anh thay đổi kiểu tóc khiến em thiếu chút không nhận ra.”
Lý Tư Nghiêu nghe thấy tôi thì ánh mắt sáng ngời, vui vẻ hỏi lại: “Thế nào, oai phong không? Có phải đẹp trai hơn trước gấp trăm lần không?”
Tôi vẻ mặt muốn khen ngợi của Lý Tư Nghiêu, cảm giác như đang một con ch.ó nhỏ vẫy đuôi rối rít, nhịn không mà bật : “Phải, so với trước kia lại càng tuấn tú vô địch, là người đẹp trai nhất em từng gặp.”
Lý Tư Nghiêu tôi khen, đến miệng sắp rộng ra tận mang tai, trên mặt ửng đỏ, ngây ngô hắc hắc. Tôi có chút xấu hổ, bởi vì tôi đã hoàn toàn quên mất người này, ta là trai Lý Tĩnh Di, cho nên tôi phải duy trì quan hệ thật tốt.
“Lại tiếp… Hôm nay sao trùng hợp tới đây thế?”
Lý Tư Nghiêu ngẩn người, có vẻ chột dạ, “À, đi cùng Lý Tĩnh Di, ờm, đi dạo phố cùng Lý Tĩnh Di, sau đó thì thấy em.”
Đi dạo phố? Tôi ngó xung quanh, không hề thấy bóng dáng Lý Tĩnh Di.
“Tĩnh Di đâu rồi?”
Lý Tư Nghiêu lúc này mới như sực nhớ, vỗ vỗ sau gáy chính mình, kinh hoảng quanh, “Ai nha! Cô ấy chắc hẳn đi mua sắm ở đâu rồi, cho nên, hai chúng ta cứ đi trước thôi.”
Tôi có chút kì lạ Lý Tư Nghiêu, thầm nghĩ vì cái gì ta đột nhiên phải lớn tiếng như ? Lại đột nhiên phát hiện mặt ta dần đỏ bừng.
Lý Tư Nghiêu né tránh ánh mắt tôi, dùng hai tay phe phẩy quạt gió, “Nóng quá, hay là chúng ta cứ đi trước, vừa đi vừa tìm Tĩnh Di đi.”
Tôi gật đầu, sóng vai bước cùng Lý Tư Nghiêu.
Dọc đường, chúng tôi rất nhiều chuyện. Lý Tư Nghiêu không hề nhắc lại chuyện khi nãy, ngược lại kể rất nhiều câu chuyện hài hước, khiến tôi nhẹ nhõm đi không ít. Cuối cùng, chúng tôi trao đổi wechat với nhau, sau đó ai về nhà nấy.
Lý Tư Nghiêu bóng dáng Tống Xán Dương dần đi xa, lấy ra điện thoại gọi cho Lý Tĩnh Di, “Em , tới đón đi, không biết đang ở đâu!!!”
Từ trong điên thoại truyền ra một tiếng sư tử gầm, “Lý Tư Nghiêu, bao giờ thì mới biết xem đường?! Em đã về đến nhà rồi!”
Lý Tư Nghiêu theo bản năng giơ điện thoại ra xa, “Em ngoan, cho em biết, hôm nay và Dương Dương đi dạo cùng nhau đó, bọn rất nhiều chuyện. Anh vừa mới đưa ấy đến bến xe đấy, bọn còn add wechat của nhau nữa kìa.”
“Thật sao? Anh trai em đúng là amazing gút chóp!”
Lý Tư Nghiêu đắc ý : “Tất nhiên rồi, trai em mà! Anh vừa gửi em định vị đó, mau tới đón .”
15
Mấy ngày sau đó Lý Tư Nghiêu đều chuyện wechat với Tống Xán Dương, cả ngày ôm điện thoại hề hề như tên đần, khiến Lý Tĩnh Di vừa bất đắc dĩ vừa buồn , cảm thấy trai mình thật không có tiền đồ.
“Anh, mau đi đi, đã lâu rồi không chịu tới công ty việc.”
Lý Tư Nghiêu vẫn điện thoại như cũ, nằm trên sofa không nhúc nhích.
Lúc này tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Lý Tư Nghiêu , sau đó thở dài, ấn nút nghe, “Alo.”
“Tổng Giám đốc Lý, hôm nay ngài có một cuộc họp bàn về hợp đồng với công ty Thanh Viễn, ngài không thể trì hoãn.”
Lý Tư Nghiêu nhăn mày. “Tôi biết rồi, lát nữa sẽ tới công ty, bảo bọn họ cuộc họp sẽ diễn ra vào lúc mười một giờ.”
Cúp điện thoại, Lý Tư Nghiêu đặt điện thoại sang một bên, chuẩn bị đi lên lầu thay quần áo.
Lý Tĩnh Di liếc điện thoại của trai, “Anh, có chuyện gì sao?”
“Haizz, mấy ông già trong công ty nhất quyết muốn tham gia cuộc họp liên quan đến mảnh đất mà Thanh Viễn đang hợp tác với chúng ta.”
Công ty Thanh Viễn… Lý Tĩnh Di cảm thấy cái tên này nghe quen quen, không nhớ chính xác là gì.
Lúc này Lý Tư Nghiêu đã đổi sang Tây trang, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Ngồi trên xe, Lý Tư Nghiêu vẫn luôn chằm chằm vào giao diện wechat. Chín giờ sáng nhắn tin cho Tống Xán Dương chưa thấy ấy trả lời, khiến có chút lo lắng.
“Tổng Giám đốc Lý, đã tới rồi.”
Lý Tư Nghiêu buông điện thoại, xuống xe.
Trên đường đi vào công ty, trợ lý và thư kí cung cấp thông tin về hợp đồng. Thời điểm đi vào thang máy thiếu chút nữa va phải một người. Lý Tư Nghiêu lịch sự một câu “Xin lỗi” ánh mắt vẫn chằm chằm vào tư liệu, vừa xem vừa đi lên công ty nhà mình.
16
Tần Diệu Khả kinh ngạc Lý Tư Nghiêu bước vào thang máy, trong lòng kích , không ngờ Lý Tư Nghiêu lại chính là Tổng Giám đốc của Lý thị. Cô ta như không có việc gì lấy ra son môi và gương trang điểm, một hồi sau mới vừa lòng hình bóng của mình trong gương, ý chí chiến đấu mạnh mẽ, khẽ nheo mắt.
Người đàn ông cao phú soái này, nhất định phải thuộc về ta.
Vừa lúc trợ lý của ta cũng tới: “Quản lý Tần, chúng ta đi thôi.”
Tần Diệu Khả ừ một tiếng, quay đầu dặn dò trợ lý của mình: “Tiểu Đường, tôi tìm Tổng Giám đốc Lý tâm sự vài câu trước, lát nữa ở bên ngoài chờ tôi.”
Tiểu Đường ngạc nhiên Tần Diệu Khả, không gì mà lập tức đáp ứng.
Tần Diệu Khả dẫm trên giày cao gót bước vào thang máy, nhấn nút lên tầng cao nhất, mỉm với lễ tân: “Xin chào, tôi là đại diện của công ty Thanh Viễn, có hẹn với Tổng Giám đốc Lý để bàn về hạng mục hợp tác lần này.”
Trong văn phòng, Lý Tư Nghiêu đang lật xem tài liệu, đột nhiên nhận một cuộc điện thoại nội bộ. Anh nhíu mày, nhấc máy, là điện thoại của lễ tân.
“Tổng Giám đốc Lý, đại diện của công ty Thanh Viễn đã tới, đang chờ ở bên ngoài.”
Lý Tư Nghiêu nhéo nhéo mi tâm: “Bảo bọn họ vào đi.”
Không lâu sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
“Mời vào.”
Ngay sau đó, Lý Tư Nghiêu chợt nghe thấy âm thanh giày cao gót bước trên sàn nhà, ngẩng đầu lên thì thấy Tần Diệu Khả mặc một bộ váy công sở đứng trước mặt.
Cô này sao lại quen mắt như ?
Tần Diệu Khả bước tới, vươn tay: “Xin chào Tổng Giám đốc Lý, tôi là đại diện của công ty Thanh Viễn, họ Tần, lần này tới để bàn chuyện hợp tác với quý công ty.”
“Xin chào.” Lý Tư Nghiêu bắt tay Tần Diệu Khả.
Cảm giác ta khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay mình, Lý Tư Nghiêu cũng chưa phát tác ngay, chỉ là hơi nhíu mày, lẳng lặng đánh giá Tần Diệu Khả trước mặt.
Trong đầu chợt hiện lên người phụ nữ Lục Tông Kỳ ôm trước n.g.ự.c ở quán cà phê hôm đó, cùng với người trước mặt, trùng khớp.
Tần Diệu Khả thấy Lý Tư Nghiêu đánh giá mình không chớp mắt, trong lòng mừng thầm, ra vẻ vội vàng lấy ra file tài liệu đặt lên bàn.
Lý Tư Nghiêu không vội xem mà Nhìn Tần Diệu Khả: “Quản lý Tần muốn dùng gì?”
Tần Diệu Khả khẽ vuốt lọn tóc rũ ra trước vai, ánh mắt trong suốt như có như không Lý Tư Nghiêu vừa đủ lâu, sau đó ngại ngùng cụp xuống, cẩn thận hỏi lại: “Tổng Giám đốc Lý cảm thấy tôi hợp với loại đồ uống nào?”
Lý Tư Nghiêu Tần Diệu Khả ra bộ thẹn thùng trước mặt, trong lòng khinh thường lạnh một tiếng, vẫn lịch sự : “Tôi cảm thấy quản lý Tần hợp với trà xanh thượng hạng, Bích Loa Xuân.”
Sắc mặt Tần Diệu Khả cứng đờ, cố : “Vậy Bích Loa Xuân đi, cảm ơn Tổng Giám đốc Lý.”
Lý Tư Nghiêu cũng không thêm câu nào, trong lúc bàn về các điều khoản hợp đồng, vài lần Tần Diệu Khả muốn chuyển hướng đề tài lập tức bị Lý Tư Nghiêu ngắt lời: “Quản lý Tần, buổi đàm phán hôm nay nên dừng tại đây đi. Tôi cảm thấy không đủ chuyên nghiệp, lần sau hi vọng quý công ty đổi một người khác có chuyên môn hơn đi. Trợ lý Tiền, tiễn khách.”
Tần Diệu Khả xiết chặt nắm tay, cơ hồ như chạy trốn khỏi Lý thị.
Tiểu Đường cầm tài liệu và hợp đồng chạy theo sau Tần Diệu Khả, “Quản lý Tần, chuyện lần này thế nào?”
Sắc mặt Tần Diệu Khả tái nhợt, quay đầu Tiểu Đường phía sau: “Cô cứ cầm tư liệu trở về trước đi, lát nữa tôi sẽ về công ty.”
Nhìn thấy bóng dáng Tiểu Đường đi xa, Tần Diệu Khả rút điện thoại, gọi cho Lục Tông Kỳ, “A Kỳ…”
Lục Tông Kỳ nghe giọng nức nở của Tần Diệu Khả, khẩn trương hỏi: “Diệu Khả? Sao thế?”
“A Kỳ, có nhớ người đàn ông đi cùng Tống Xán Dương ngày hôm qua không? Hôm nay em đi bàn chuyện hợp tác thì gặp ta, ta chính là Tổng Giám đốc của công ty đối tác.”
Lục Tông Kỳ sửng sốt, nhớ tới người đàn ông Tống Xán Dương kéo đi hôm qua, trong lòng không hiểu sao có một ngọn lửa bùng lên, “Vậy chuyện hợp tác của em thế nào?”
Tần Diệu Khả khóc sướt mướt: “A Kỳ… Em gặp rồi không, bây giờ tới đón em nhé?”
Bạn thấy sao?