10
“Tĩnh Di, ấy thật sự chia tay rồi sao? Không thích hắn nữa?”
Lý Tĩnh Di ghét bỏ lườm ông “rột” cà lơ phất phơ nhuộm tóc xanh đeo kính râm trước mặt, “Lý Tư Nghiêu, kiểu tóc này của giống y bờm ngựa, em đây cũng sắp mù mắt rồi!”
Lý Tư Nghiêu kéo chiếc kính râm trễ xuống sống mũi, vuốt vuốt lọn tóc xòa xuống trán, bật ngón cái với Lý Tĩnh Di, “Anh trai em là cao phú soái, có bao nhiêu đổ rạp xin ch/ết em còn không rõ sao? Anh phải vượt bao vất vả mới có thể thoát khỏi những bông hoa xinh đẹp để đến thăm em, em còn như !”
Nói xong, giả bộ che miệng khóc nức nở đầy tội nghiệp.
Lý Tĩnh Di vỗ vỗ trán, bất đắc dĩ: “Cái gì gọi là đến thăm em?! Rõ ràng là đi dạo cũng lạc đường nên gọi em tới đón thôi. Bảo bối Dương Dương nhà em thích đàn ông thành thục ổn trọng, còn , tí là oa oa oa, có khác gì mấy bà thím chứ. Vốn bên ngoài đã chẳng ra sao, tính cũng không manly chút nào.”
Lý Tư Nghiêu ho nhẹ, lập tức ngồi ngay ngắn, thu hồi tư thái cà lơ phất phơ, lại tháo xuống kính râm, để lộ cặp mắt đào hoa.
Anh vừa định hỏi Lý Tĩnh Di thấy thế nào thì chợt kêu lên, “Nhìn kìa, là Dương Dương! Không ngờ lại gặp ấy ở đây!”
Lý Tư Nghiêu liếc mắt một cái liền thấy Tống Xán Dương. Cô mặc một chiếc sơ mi đen ngắn tay, quần bò đen, đang bước vào quán cà phê ven đường.
Lý Tĩnh Di đẩy đẩy Lý Tư Nghiêu đang đến mê mẩn: “Anh, sao mặt đỏ dữ ? Thích thì phải cướp về đi chứ!”
11
Trong quán cà phê, tôi không kiên nhẫn Tần Diệu Khả như có như không phía đối diện. Hôm nay ta vẫn mặc một thân váy trắng dài như hoa sen trắng, còn cố ý cho tôi thấy vết “dâu” trên cổ, nghĩ bằng chân cũng biết là ai để lại.
“Có chuyện gì thì mau , bà đây rất bận.”
Tần Diệu Khả sửng sốt một chút, che miệng , “Hoá ra thô tục như , khó trách Lục Tông Kỳ không thích .”
Tôi lạnh, “Tôi thô tục thì sao? Thô tục còn tốt hơn cái thứ đê tiện cố giả sen trắng. Sao? Ở bên Lục Tông Kỳ không hạnh phúc nên muốn tới trước mặt tôi tìm cảm giác tồn tại à?”
Tần Diệu Khả liếc Tống Xán Dương trước mặt, mái tóc đen dài thẳng trước đây đã uốn xoăn thời thượng, đôi mắt hồ ly không cần trang điểm cũng lộ vẻ mị hoặc, tuy rằng ăn mặc đơn giản hoàn toàn không lấn át khí chất cao quý.
Tần Diệu Khả âm thầm siết chặt tay, thầm tính toán thời gian, hẳn là không sai biệt lắm.
Mắt thấy “hoa sen trắng” này không hé răng một câu, tôi chuẩn bị đứng dậy rời đi, ai ngờ cái đồ não tàn Tần Diệu Khả này trực tiếp kéo tay tôi giữ lại.
Cô ta tươi tôi, “Không phải thừa dịp tôi đi trao đổi sinh viên ở Đại học S mà câu dẫn Lục Tông Kỳ sao? Cô không cảm thấy hành vi của mình rất giống tiểu tam đê tiện à?”
Tôi cố nén lửa giận trong lòng. Cô ta cho rằng tôi biết ta là Lục Tông Kỳ mà vẫn mặt dày bám lấy ta?
“Tôi nghĩ chị hiểu lầm rồi. Năm Nhất đại học, thời điểm tôi nhập học đã quen Lục Tông Kỳ. Là ta nhất quyết giúp tôi mang hành lý và giới thiệu về việc hội Sinh viên tuyển thành viên. Thời điểm phỏng vấn, tôi từng hỏi qua Lục Tông Kỳ đã có chưa, ta với tôi rằng không có, vì thế tôi mới theo đuổi ta. Nhưng tôi còn chưa theo đuổi thành công, đúng buổi bầu cử Hội trưởng hội Sinh viên, ta công khai quan hệ với chị, tôi lập tức chặn tất cả phương thức liên hệ. Mãi cho tới ba năm trước, ta và chị chia tay, ngày đó ta uống say bí tỉ chạy tới tìm tôi, rồi bắt đầu theo đuổi, muốn ở bên tôi, hơn nửa năm sau chúng tôi mới ở bên nhau.”
Tôi cảm giác lực tay của Tần Diệu Khả giảm đi không ít, vừa muốn bảo ta mau buông ra, lại thấy khuôn mặt ta vặn vẹo, hung tợn tôi: “Đồ của tôi đã dùng, dựa vào đâu mà muốn cướp?”
Tôi buồn : “Chị , bây giờ là năm nào rồi? Yêu đương hoàn toàn tự do! Cái gì gọi là đồ chị đã dùng qua? Tôi nghĩ Lục Tông Kỳ không phải đồ vật, huống hồ nếu chị ta như , vì sao suốt ba năm chúng tôi ở bên nhau chưa từng thấy chị trở về? Chị về sớm thì tốt, tôi cũng sớm giải thoát, cần gì phải lãng phí thanh xuân dây dưa đến tận giờ?”
Tôi dáng vẻ muốn lại thôi của Tần Diệu Khả, sắc mặt cũng dần khó chịu. Cô ta túm chặt cánh tay tôi, đau thấy bà! Mẹ nó chứ, sao phải bộ móng sắc như hả bà chị?
Tôi trực tiếp hất tay Tần Diệu khả ra, không dùng nhiều sức. Nhưng ta hét lên một tiếng, ngã về phía sau, tác nước chảy mây trôi gọn gàng tới mức tôi hận không thể vỗ tay khen ngợi, đóng kịch cũng đạt thật.
12
“Tống Xán Dương! Cô đang gì?!”
Tôi quay lại, thấy Lục Tông Kỳ nhanh chóng bước tới đỡ Tần Diệu Khả, một mực quan tâm hỏi han ta có bị thương ở đâu không, có thấy đau chỗ nào không.
Tôi lạnh, đúng là một đôi mèo mả gà đồng.
Hai mắt Tần Diệu Khả ầng ậng nước, oan ức Lục Tông kỳ lại về phía tôi, ra vẻ định xong lại cắn môi, cúi đầu khóc nấc.
Nước mắt ta vừa rơi lập tức khiến thằng choá Lục Tông Kỳ đau lòng, vừa đỡ Tần Diệu Khả đứng lên vừa phẫn nộ quát: “Tống Xán Dương, chúng ta đã chia tay, vì sao còn muốn tổn thương Diệu Khả?”
Tôi cũng lười quản, không chút yếu thế đáp trả: “Bạn hẹn gặp tôi trước, con mắt nào của thấy tôi tổn thương ta? Anh cánh tay tôi bị chị ta cào thành cái dạng gì đây này!”
“Hai mắt tôi thấy rõ đẩy Diệu Khả!”
“Tôi nhổ vào! Mắt chó của đúng là mù con mẹ nó rồi! Chị ta túm c.h.ặ.t t.a.y trái của bà đây, nếu thật bà đẩy chị ta, vì sao chị ta không ngã về bên trái mà lại ngã về phía sau?”
Vẻ mặt Lục Tông Kỳ nhăn như khỉ ăn ớt khiến tôi cực kì vui sướng.
Tần Diệu Khả thấy sự tiến triển không như ý, yếu ớt : “A Kỳ, ấy không hề đẩy em, là em không cẩn thận… Em vốn chỉ muốn hỏi Tiểu Dương mấy năm nay sống có tốt không… Có chăm sóc cẩn thận cho Coca không… Không ngờ Tiểu Dương lại kích như …”
Nói xong, nước mắt như vòi nước, chảy ròng ròng. Lục Tông Kỳ bị cho cảm ôm chặt Tần Diệu Khả, còn ném ánh mắt thất vọng về phía tôi như muốn “Sao không hiểu chuyện như ”.
Nhưng ánh mắt của ta chọc tới m.á.u điên của tôi.
Tôi lạnh mặt cặp tra nam tiện nữ trước mặt: “Nhìn thằng ngốc đang tự cảm kìa. Những thông tin đơn giản như chị ta trực tiếp hỏi không sao? Còn hẹn cũ là gì? Đúng là ngu si!”
Biểu Lục Tông Kỳ nhất thời cứng ngắc. Tôi cũng không quản bọn họ nghĩ gì, lắm, đã cho rằng tôi bắt nạt nhỏ của , tôi không thật sự bắt nạt ta thì đúng là “Có tiếng không có miếng”.
Tôi bưng cốc cà phê trước mặt, thẳng tay hất trọn lên mặt Tần Diệu Khả. Tiếng hét chói tai của ta như kéo Lục Tông Kỳ bừng tỉnh.
“Cô!”
Tôi không để Lục Tông Kỳ vào mắt, trực tiếp vọt tới trước mặt Tần Diệu Khả, “Chát” một tiếng, cho ta học “quy tắc bàn tay phải”.
Tần Diệu Khả bị tôi đánh tới lệch mặt sang một bên, hai tay ôm má tôi bằng ánh mắt không thể tin.
Tôi liếc Lục Tông Kỳ: “Bà đây không chỉ muốn đánh ta, bà đây còn muốn dạy dỗ c.h.ế.t ! Hôm nay tôi không thể đánh đến mẹ cũng không nhận ra thì coi như là có bản lĩnh!”
Không đợi Lục Tông Kỳ phản ứng lại, tôi xông lên móc ngược một cú, sau đó đ.ấ.m liên hoàn vào mặt Lục Tông Kỳ khiến hắn ngã nhào xuống đất, đau đớn lăn lộn, hai tay ôm mặt…
13
“Dừng lại!” Lý Tư Nghiêu tông cửa xông vào, hô to: “Họ Lục kia, có phải đàn ông không? Ngay cả con chân yếu tay mềm cũng dám đánh…”
Lúc này Lý Tư Nghiêu mới rõ một chân tôi đang dẫm lên n.g.ự.c Lục Tông Kỳ, lại thêm Tần Diệu Khả ôm má đứng cạnh, mặt đất một đống hỗn độn, mà trên người tôi hoàn toàn sạch sẽ không hề hấn gì.
Lý Tư Nghiêu nháy mắt cứng đờ, xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
Anh ở trên xe do dự thật lâu không biết có nên đi vào tìm Xán Dương không thì đột nhiên thấy Lục Tông Kỳ lao vào quán. Sau khi đứng ở cửa nghe lén một hồi, cảm giác huống không đúng nên mới quyết định vọt vào muốn lưu lại ấn tượng “Anh hùng cứu mỹ nhân” với Xán Dương, lại không ngờ Xán Dương có thể đánh hay đến …
Một đầu tóc xanh chói lọi của Lý Tư Nghiêu lập tức hấp dẫn ánh mắt của Tần Diệu Khả. Da trắng mi dài mũi thẳng, đôi mắt đào hoa khiến khuôn mặt có vẻ lãng tử đa , trang phục thể thao thoải mái lại hoàn toàn không mất đi khí chất tiêu sái tuấn lãng.
Tần Diệu Khả đến ngây ngốc, mãi sau ý thức hình tượng bản thân không tốt mới yên lặng cúi đầu thật thấp, không hó hé tiếng nào, muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.
Tôi người đàn ông nhuộm tóc xanh xa lạ đột nhiên xông tới, lại cảm thấy ta thật quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu, nghĩ mãi không ra.
Trong lúc tôi đang ngẫm nghĩ, đột nhiên cảm giác có một đôi tay đang lén lút chạm vào cổ chân tôi.
Tôi lập tức dẫm thêm một nhát vào n.g.ự.c Lục Tông Kỳ, cúi đầu khuôn mặt vừa phẫn nộ lại vừa xấu hổ đến đỏ bừng của ta, không khỏi bật thành tiếng, “Hahaha, Lục Tông Kỳ, là con à?”
Chân tôi lại càng di di mấy vòng trên n.g.ự.c ta. Lục Tông Kỳ bị đau, rên lên thành tiếng.
Lục Tông Kỳ dáng vẻ ngông cuồng của tôi, tức giận không có chỗ nào phát tiết, lập tức bùng nổ: “Tống Xán Dương! Cô lại mình xem, có chỗ nào giống con chứ? Sao có thể thô tục đến ?”
Tôi nhấc chân lên, Lục Tông Kỳ lập tức thoải mái không ít, giây tiếp theo, tôi đã đá một cước vào lưng ta.
“AAA!” Lục Tông Kỳ hét lên thảm thiết.
Lý Tư Nghiêu bị một cước mạnh mẽ của tôi dọa sợ.
Tôi lại dẫm chân lên n.g.ự.c Lục Tông Kỳ, lạnh: “À này, của khi còn học đại học là tôi tiểu tam mặt dày câu dẫn an, sao?”
Lục Tông Kỳ bị đau, căm giận tôi: “Năm nhất chẳng phải thích tôi sao? Tôi chỉ là tiếp nhận cảm của của , tôi đâu có gì sai?”
Tôi giật mình thất thần ta, ấm ức và phẫn nộ trong lòng khiến trái tim đã phủ bụi của tôi như vỡ tan.
Lục Tông Kỳ đẩy bàn chân đang dẫm trước n.g.ự.c ra, đứng dậy, đi tới đỡ Tần Diệu Khả đang ngồi bệt trên đất.
“Lục Tông Kỳ!” Tôi phẫn nộ rít lên.
Anh ta thản nhiên tôi, thấy mắt tôi đỏ bừng, ta vừa an ủi vỗ về Tần Diệu Khả, lạnh giọng với tôi: “Sự hôm nay tôi sẽ không truy cứu, cũng không báo cảnh sát, tự hãy giải quyết cho tốt, đừng không cần thể diện như mấy mụ đàn bà chanh chua quấy rầy tôi và Diệu Khả nữa.”
Lý Tư Nghiêu tôi đỏ mắt, Lục Tông Kỳ, cắn răng xông lên muốn đ.ấ.m một quyền, “Lục Tông Kỳ con mẹ mày!”
Tôi kéo Lý Tư Nghiêu, lắc đầu. Lý Tư Nghiêu tôi khó hiểu.
Tôi rút mười tờ một trăm tệ từ túi xách, đặt lên bàn, “Tôi bố thí cho , cầm lấy mà đi mua thuốc bổ mắt”, sau đó kéo Lý Tư Nghiêu ra khỏi quán.
Lục Tông Kỳ tôi kéo Lý Tư Nghiêu, trong mắt không rõ tự.
“Đau quá…” Tần Diệu Khả thấp giọng kêu, Lục Tông Kỳ đỡ ta, cũng rời khỏi quán cà phê.
Bạn thấy sao?