7
Có lẽ là quá mệt mỏi, tôi vừa nằm xuống liền lăn ra ngủ mất.
Ngày hôm sau, trong lúc tôi mơ mơ màng màng chợt có cảm giác có người đang chạm vào mặt tôi, mở mắt ra liền phát hiện đó là Lục Tông Kỳ đã tắm rửa sạch sẽ.
Tôi trực tiếp nhảy dựng cách xa ta, vẻ mặt phòng bị.
Lục Tông Kỳ sửng sốt, rụt tay lại, “Dương…”
“Khoan, đừng gì cả!” Tôi trực tiếp ngắt lời ta.
Lục Tông Kỳ im bặt, ánh mắt tôi phức tạp.
Tôi nhanh chóng tìm điện thoại, lịch sử thanh toán phòng khách sạn mở ra trước mặt ta, “Ba nghìn bốn trăm chín mươi chín tệ, chuyển tiền!”
Khuôn mặt Lục Tông Kỳ như xuất hiện vết nứt, tôi dáng vẻ nhân mô cẩu dạng của ta, càng thêm khó chịu. Chẳng lẽ thằng choá này định quỵt nợ?
“Sao? Tôi vất vả đưa đến đây, không để nằm ở sân cỏ dưới kí túc xá bị sâu cắn cả đêm, cũng phải trả giá chút chứ?”
Lục Tông Kỳ đột nhiên một tiếng, khẽ nghiêng đầu tôi chăm , ánh mắt trêu chọc, thoạt tà khí cực kì, “Nếu không trả em tiền, em sẽ bám lấy để đòi chứ?”
Tôi nhất thời giận dữ: “Anh có thể biết xấu hổ một chút không?”
Lục Tông Kỳ bước tối, ngồi trên sofa cạnh tôi, bắt chéo chân, vui vẻ tôi: “Chịu thôi.”
Nhìn dáng vẻ vô lại của ta, tôi chỉ muốn đẩy ta rơi tự do từ cửa sổ tầng mười lăm xuống, để ta bẹp dí xuống đất phải dùng xà beng bậy lên.
Lục Tông Kỳ bật , rút điện thoại ra, “Anh muốn chuyển qua wechat cho em, em đã chặn rồi. Nếu không bỏ chặn, sao trả tiền cho em ?”
???
Tôi mỉm Lục Tông Kỳ, “Alipay của kiệt quệ rồi chắc? Anh có thể rút tiền về Alipay, hoặc quét mã thanh toán wechat của tôi là !”
Lục Tông Kỳ lắc đầu: “Rất phiền toái.”
???
Nhìn dáng vẻ chó má của ta, có vẻ như thực sự không định trả tiền.
Mà ta, lại dùng ánh mắt như mèo cưng xù lông để tôi.
Tôi cắn môi, bỏ chặn ta, ngay lập tức nhận lời mời thêm tốt. Tôi xác nhận, sau đó nhận tiền ta chuyển tới.
Năm nghìn hai trăm tệ.
???
Không đợi tôi mắng, Lục Tông Kỳ đã đứng dậy, quỳ một gối trước mặt tôi, cặp mắt thâm tôi chăm , “Dương Dương, chuyện trong quá khứ không dám xin em tha thứ, chúng ta có thể trở thành bè bình thường không?”
Tôi bị hành của ta dọa sợ, mãi không câu nào.
“Kì thật đã sớm chia tay với Tần Diệu Khả rồi, chuyện phát sinh ở buổi bình chọn Hội trưởng hội Sinh viên là chuyện cuối cùng cho ấy. Ngay sau đó, ấy đã lập tức cắt đứt với , hai bọn không còn gì liên quan tới nhau nữa.”
Tôi có ngốc lắm mới tin ta, nghĩ tôi là trẻ lên ba chắc?
Tôi lạnh: “Ồ, vất vả rồi.”
Tiền từ trên trời rơi xuống đầu, có ngốc mới từ chối. Sau khi xác nhận Lục Tông Kỳ thực sự chuyển khoản năm nghìn hai trăm tệ, tôi dứt khoát chụp màn hình lại. Tôi luôn có cảm giác về sau tên điên này sẽ ra chuyện gì đó, tốt nhất nên cẩn thận vẫn hơn.
Tôi lạnh lùng Lục Tông Kỳ vẫn đang quỳ gối: “Nếu đã tỉnh, tôi không có việc gì phải ở lại nữa.” Lại chỉ tay vào xe đẩy đang để một góc: “Tự đem trả lại cho trạm chuyển phát của trường.”
Nói xong, tôi rời đi, mặc kệ Lục Tông Kỳ gọi theo phía sau.
8
Nửa năm sau đó, ta bắt đầu triển khai chiến lược “đánh du kích” với tôi.
Tôi đã chặn không biết bao nhiêu tài khoản wechat và số điện thoại, ngay sau đó ta sẽ dùng một tài khoản wechat mới hoặc một số khác để liên lạc với tôi, nếu không phải hỏi han quan tâm thì cũng là bày tỏ cảm sâu nặng.
Đối với hình này, tôi thật sự không có cách nào kháng cự. Tôi dần dần thả lỏng cảnh giác, bất tri bất giác, thứ cảm trước đó lại bắt đầu rục rịch nảy mầm trở lại.
Anh ta có thể nắm bắt chính xác tâm tư của tôi, luôn tạo hạnh phúc bất ngờ cho tôi. Anh ta hiện đang quản lý của một doanh nghiệp tư nhân, vốn so với những bè đồng trang lứa, ta đã có vẻ thành thục ổn trọng hơn, sau khi chính thức ra tiến vào xã hội lại càng thêm mị lực.
Sau khi tôi thuận lợi tốt nghiệp, tiến vào xã hội bắt đầu một giai đoạn mới của cuộc đời. Những loại mệt nhọc và phiền não của tôi, Lục Tông Kỳ đều có thể giải quyết dễ dàng. Mỗi ngày, bất luận là tôi tan lúc nào, ta luôn tới đón tôi, mang theo đồ ăn và nước ngọt, tạo ra những niềm vui bất ngờ mỗi ngày.
Dưới hình đó, tôi tất nhiên sa vào lưới . Tuy , suy nghĩ bên trong tôi vẫn một mực rối rắm chuyện giữa hai chúng tôi.
Anh ta là do ta không suy nghĩ thấu đáo, là lỗi của ta.
Anh ta luôn chân thành giải thích.
Thẳng cho đến sinh nhật tôi năm đó, ta chuẩn bị rất nhiều bất ngờ, thậm chí còn bao hẳn một rạp chiếu phim, cả rạp to đùng chỉ có hai người chúng tôi.
Trên màn ảnh chiếu ảnh ta chụp tôi, tất cả đều là các khoảnh khắc hàng ngày mà tôi không để ý, bị ta lén ghi lại.
Ngay khi không khí lên đến cao trào, ta cầm theo một bó hồng nhung rực rỡ, quỳ một gối trước mặt tôi, ánh mắt thâm : “Tống Xán Dương, thích em. Ở bên nhé?”
Tôi bị ta cảm , cố nén nước mắt, rất muốn gật đầu đồng ý.
Tuy , lý trí của tôi không cho phép.
“Chuyện của và Tần Diệu Khả vẫn luôn là vết sẹo trong lòng tôi.” Tôi ta.
Lục Tông Kỳ vẫn chăm tôi, vẻ mặt không hề thay đổi, “Anh và ấy đã là chuyện của quá khứ, hiện giờ người cần chỉ có mình em. Anh biết, hiện giờ em vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng , nhất định sẽ cố gắng chứng minh cho em thấy của mình. Anh chỉ hi vọng em chịu mở lòng, cho một cơ hội.”
Cứ như , chúng tôi ở bên nhau. Sau hơn nửa năm nhau, chúng tôi bắt đầu ở chung. Mỗi ngày, khi chúng tôi vẽ ra chuyện tương lai, ta luôn tôi đầy cưng chiều, khẽ xoa tóc tôi, kéo tôi ôm vào trước ngực, về kế hoạch của hai người.
Anh ta đã khiến tôi hoàn toàn tin tưởng. Không hề có bè khác giới, tan tầm đều về nhà, cơ hồ chưa bao giờ tụ tập nhậu nhẹt với bè.
Điều duy nhất khiến tôi không thoải mái chính là, ta vẫn giữ con mèo Ragdoll trước kia của ta và Tần Diệu Khả. Con mèo đó hiện đang tôi và ta cùng nuôi.
Con mèo Ragdoll đó tên là Coca, dáng vẻ rất đáng . Tuy tôi có thành kiến với chủ cũ của nó, không dồn sự ghét bỏ đó sang nó. Coca rất ngoan ngoãn, cũng rất quấn quýt tôi. Nhưng nó lại không thích Lục Tông Kỳ chạm vào, khiến cho khắp cánh tay Lục Tông Kỳ đều là dấu vết móng vuốt của nó.
Tôi chuyện này cho Lý Tĩnh Di, ấy thiếu chút thì nổ như b.o.m nguyên tử, lập tức chạy tới nhà của tôi và Lục Tông Kỳ ở lại vài ngày. Sau khi “kiểm tra” cảm của Lục Tông Kỳ dành cho tôi, ấy mới tạm yên tâm, cảm thán xem ra Lục Tông Kỳ cũng đã bớt khốn nạn.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, chớp mắt chúng tôi đã ở bên nhau ba năm.
9
Gần đây ta có chút không thích hợp, về nhà khi trời đã khuya, tôi đã đi ngủ rất lâu rồi mới thấy ta trở về.
Tuy , trải qua ba năm đương cùng Lục Tông Kỳ, tôi đã sớm tín nhiệm và hoàn toàn ỷ lại ta.
Hôm nay, Lục Tông Kỳ về nhà sớm, tôi nhận lấy quần áo từ tay ta: “Sao hôm nay về sớm ?”
Lục Tông Kỳ không tôi, chỉ đáp lại một câu “Hôm nay không quá bận” rồi đi thẳng vào phòng tắm. Không lâu sau bên trong truyền ra tiếng nước chảy.
Trong lòng tôi có chút không thoải mái. Hôm nay ta rất khác thường.
Tôi chuẩn bị bỏ quần áo của ta vào máy giặt, theo bản năng sờ vào túi áo túi quần.
Làm gì mà vội vàng , ngay cả điện thoại cũng chưa lấy ra.
Ngay khi tôi lấy ra, điện thoại của Lục Tông Kỳ chợt sáng, tin nhắn wechat hiển thị trên màn hình: [Ở ngã tư đường Hữu Nghị nhé.]
Tôi nghi hoặc mở ra đoạn chat, bàn tay không kìm mà khẽ run.
[Hôm nay em có bữa tiệc, đi cùng em không?]
Lục: [Hôm nay có chút không tiện]
[Sao ? Anh có chuyện gì sao? Nhưng bữa tiệc hôm nay chỉ có em là độc thân, tới đây giải vây giúp em đi. Dù sao cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi, không có gì đâu mà]
Lục: [Được, tan tìm em]
[Ở ngã tư đường Hữu Nghị nhé.]
Tôi trầm mặt xuống, siết chặt điện thoại trong tay, rồi tức giận ném lên bàn.
Lúc này, Lục Tông Kỳ vừa tắm xong, vừa lau tóc vừa đi về tủ quần áo.
Tôi cố nén cảm giác bực bội, Lục Tông Kỳ đang thay quần áo, “Anh tắm rửa thay đồ là chuẩn bị đi đâu sao?”
Lục Tông Kỳ thản nhiên : “Hôm nay công ty có bữa tiệc, phải tham gia.”
Anh ta không thêm gì nữa, chỉ yên lặng sấy tóc, vuốt keo, nhân tiện cầm điện thoại nhét vào túi.
Thẳng cho tới khi ta bước tới huyền quan đi giày cũng không quay đầu, chỉ buông một câu, “Có thể tối nay không về, em cứ ngủ trước đi” rồi trực tiếp đóng cửa lại.
Tôi sửng sốt mất mấy phút, dự cảm xấu trong lòng lại càng mãnh liệt, lập tức cầm túi xách và chìa khoá rồi chạy đi.
Tôi gọi taxi đến đường Hữu Nghị. Sau khi thanh toán tiền xuống xe, ở ngã tư cách đó không xa, một bóng dáng mặc váy trắng thu hút ánh mắt tôi.
Là Tần Diệu Khả.
Không trùng hợp như chứ?
Cô ta không phải đang chờ Lục Tông Kỳ đâu nhỉ?
Không lâu sau, Lục Tông Kỳ lái xe tới. Anh ta xuống xe, đi tới bên Tần Diệu Khả. Không biết hai người họ gì mà Tần Diệu Khả e thẹn Lục Tông Kỳ, ta dịu dàng tươi với ta.
Một màn này như d.a.o bầu chọc mù hai mắt tôi, lại đ.â.m xuyên qua trái tim. Tôi đứng cách họ không xa, dáng vẻ của họ lúc này trùng khớp với cảnh tượng ở buổi bầu cử Hội trưởng hội Sinh viên trong quá khứ, còn tôi, vẫn là tên hề như cũ.
Tôi nhịn không đi về phía bọn họ.
Lục Tông Kỳ thấy tôi liền hoảng hốt, bàn tay đang cầm tay Tần Diệu Khả cũng buông ra.
Tần Diệu Khả mờ mịt Lục Tông Kỳ, theo tầm mắt ta cũng thấy tôi.
Tôi trực tiếp kéo tay Lục Tông Kỳ, ta, “A Kỳ, đây là ai thế?”
Tần Diệu Khả khó hiểu tôi.
Lục Tông Kỳ vẫn luống cuống như cũ, muốn giãy khỏi tôi, không ngờ sức của tôi lớn như , ta không thể rút tay ra.
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Lục Tông Kỳ, Tần Diệu Khả, “Chào , tôi là Lục Tông Kỳ, chúng tôi đã ở bên nhau ba năm rồi.”
Nước mắt Tần Diệu Khả lập tức ầng ậng, Lục Tông Kỳ: “Cô ta thật sự là của sao?”
Lục Tông Kỳ vừa định phủ nhận, tôi trực tiếp nắm cằm ta kéo tới. Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, tôi đã hôn mạnh lên môi ta.
Tần Diệu Khả lập tức bưng mặt bỏ chạy.
“Diệu Khả!”
Lục Tông Kỳ muốn đuổi theo, tôi căn bản không cho ta cơ hội, giữ ta thật chặt, lạnh: “Bạn cũ có chạy thì cứ chạy đi, còn muốn đuổi theo?”
Chát!
Một cái tát vang dội khiến tôi ngã ngồi xuống đất.
Tôi ngẩng đầu người đàn ông mình thích suốt sáu năm. Giờ phút này hai mắt ta đỏ bừng tôi, trong cặp mắt sâu kia chỉ còn sự chán ghét tận cùng, sau đó quay đầu lập tức đuổi theo Tần Diệu Khả – cũ đã chia tay ba năm.
Mọi người xung quanh hóng hớt lại. Tôi lảo đảo đứng lên, như không có chuyện gì, phủi bụi đất bám trên người, đi về trạm xe bus. Tôi muốn về căn nhà của tôi và Lục Tông Kỳ.
Nước mắt tôi không khống chế , từng giọt từng giọt rơi xuống. Tôi cúi xuống, ảnh nền trên điện thoại, là ảnh của tôi chụp cùng Lục Tông Kỳ, trong lòng cảm thấy vô cùng châm chọc.
Cuối cùng, tôi vẫn là kẻ ngu ngốc nhất, lại đi dùng lại rác người khác đã ném đi? Đúng là mất hết thể diện!
Ngồi trên xe buýt, tôi c.h.ế.t lặng xem lại từng bức ảnh chụp chung của tôi và Lục Tông Kỳ. Từ lúc bắt đầu đương cuồng nhiệt cho tới tận bây giờ, tất cả có tới mất trăm bức ảnh, đều là cuộc sống hàng ngày của tôi và ta.
Xem đủ, tôi nhấn nút xoá, toàn bộ album ảnh trống trơn sạch sẽ.
Về tới nơi tôi vẫn luôn coi là “nhà”, tôi lập tức thu dọn hành lý. Coca thấy tôi liền chạy tới cọ cọ vào chân tôi, lại meo meo vài tiếng. Tôi rất muốn đem theo nó, đây là con mèo của Lục Tông Kì và Tần Diệu Khả, cho nên không thể.
Thu thập xong, tôi đổ đầy thức ăn cho mèo và nước vào bát của nó, rồi rời đi.
Tôi mở wechat của Lục Tông Kỳ, nhắn: [Chia tay đi.]
Tôi lại chặn tất cả phương thức liên lạc của ta. Đây sẽ là lần cuối cùng.
Tôi gọi cho Lý Tĩnh Di, cố nén khóc bảo ấy tới đón mình.
Lý Tĩnh Di ngay lập tức lái xe tới cổng tiểu khu, liếc mắt một cái liền thấy tôi đang mang theo hành lý.
Thấy ấy đến, tôi rốt cuộc không nhịn mà oà khóc nức nở. Lý Tĩnh Di vẫn , lẳng lặng ôm tôi vỗ về, sau đó dẫn tôi vào ghế lái, đưa tôi về nhà ấy.
Sau khi đến nhà ấy, tôi kể lại một lượt mọi chuyệncho Lý Tĩnh Di. Tuy ấy tức giận, không hề cảm thấy ngạc nhiên với việc Lục Tông Kỳ ra chuyện này.
Sau đó, Lục Tông Kỳ không hề đến tìm tôi, coi như thừa nhận chuyện chia tay.
Tôi một căn phòng của chính mình, bắt đầu cuộc sống mới.
Tôi mất rất lâu mới thoát khỏi cuộc này, sau khi rời khỏi Lục Tông Kỳ, sự nghiệp của tôi cũng phát triển không ngừng.
Bạn thấy sao?