1
Khi quen Lục Tông Kỳ, tôi mới vào đại học. Khi đó, ta là thành viên của hội Sinh viên.
Ngày nhập học, tôi xách theo hai chiếc vali to đùng, gian nan đi tìm kí túc xá.
“Để giúp em.”
Giọng của ta rất cuốn hút, tôi nghe xong lập tức đỏ mặt. Khi ngẩng đầu lên ta, tôi mới biết thế nào là từ cái đầu tiên: Tóc đen da trắng, ngũ quan tuấn, dưới khóe miệng có nốt ruồi nhỏ, đeo kính gọng vàng, đang mỉm tôi.
Trong đầu tôi thậm chí đã tưởng tượng đến việc sau này con của chúng tôi nên đặt tên là gì.
Nhưng tôi nghĩ nhiều rồi. Trên đường, ta chỉ một mực về lợi ích khi tham gia hội Sinh viên và những công tác của hội, tất cả ý tứ đều là muốn kéo tôi đăng kí tham gia.
Trước khi ta rời đi còn cẩn thận add wechat và đưa cho tôi một đơn đăng kí xin gia nhập hội Sinh viên.
Tôi mở wechat, ta đã nhắn tin tới: [Xin chào, là Lục Tông Kỳ, sinh viên năm Ba].
Avatar của ta là ảnh mặc áo sơ mi đen, bối cảnh lúc mặt trời vừa mọc, vô cùng đẹp.
Tôi nhắn lại: [Chào , em là Tống Xán Dương, sinh viên mới.]
Không bao lâu sau, ta gửi tới một icon mèo mập cực kì đáng . Nháy mắt tôi liền cảm thấy hai chúng tôi có chủ đề chung để rồi, ta hẳn rất thích mèo, nhỉ?
Tôi vội vàng mở vòng bè của ta, trên đó không hề có bài đăng nào cả.
Tôi vô cùng háo hức và hiếu kì với cuộc sống sinh viên năm Nhất. Sau khi quen với cùng phòng, chúng tôi luôn cùng đi dạo phố, cùng đến lớp. Tôi dựa vào hình tượng “ em vui tính” thành công kết giao không ít bè.
Bạn cùng phòng Lý Tĩnh Di là người có quan hệ tốt nhất với tôi. Tính cách của ấy khá giống tôi, từ khi chúng tôi bắt đầu quen đã hăng say tám chuyện trên trời dưới đất.
Ngay khi tôi và ấy nhắc đến chủ đề , điện thoại của tôi đột nhiên rung lên, thông báo hiển thị có một tin nhắn wechat mới.
Tôi mở ra thì thấy, đó là Lục Tông Kỳ gửi tới.
Lý Tĩnh Di liếc qua, vẻ mặt trêu chọc: “Ôi, vị đàn Lục này là ai ? Đúng là không thể coi thường em này, vừa tới không bao lâu đã quen đàn rồi?”
Tôi ghét bỏ đẩy đầu ấy sang bên khác: “Cậu thôi đi, bà tám quá .”
Lý Tĩnh Di hấp háy cặp mắt ăn dưa tôi, bốc một miếng snack: “Thế nào, ta đẹp trai không?”
Tôi lập tức kích , “Cậu không biết đâu! Anh ấy rất đẹp trai! Cái dáng vẻ nhã nhặn bại hoại đó khiến tớ ngứa ngáy lắm! Ngay giây phút thấy ấy tớ đã lên kế hoạch xong xuôi cho tuần trăng mật của bọn tớ rồi cơ!”
“Vì sao cậu lại có wechat của ta thế?”
Tôi có chút khó , dù sao vì muốn kêu gọi tôi gia nhập hội Sinh viên nên người ta mới đến giúp tôi mang hành lý, đơn đăng kí kia chẳng biết tôi đã ném ở đâu rồi.
lý Tĩnh Di thấy tôi không gì, lại vẻ mặt như táo bón của tôi thì thấy kì lạ, đứng dậy lại gần, huých huých bả vai tôi: “Dương Dương, cậu đi, sao lại im lặng thế?”
Tôi bị hỏi dồn, không để ý đến tiếng kêu ai oán của ấy, cướp lại gói snack, “Lúc tớ vừa tới thì ta chủ mang hành lý giúp, tớ còn nghĩ ta có ý với mình, lập tức liên tưởng đến chuyện vườn trường ngọt ngào các kiểu. Ai dè ta cố ý tiếp cận tớ là vì chiêu mộ thành viên cho hội Sinh viên!!!”
Tôi còn chưa xong, Lý Tĩnh Di đã sằng sặc, tiếng của ấy khiến tôi đỏ mặt, trực tiếp thò tay cù vào hai bên sườn khiến ấy lăn lộn tránh né.
Lăn lộn với ấy chán chê một hồi, tôi mới cầm điện thoại lên.
Đàn Lục: [Đã quen với môi trường xung quanh chưa?]
Dương Dương: [Cũng tàm tạm rồi ạ, cảm ơn đã quan tâm.]
Lý Tĩnh Di đột nhiên thò đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Không phải cậu đã rơi vào bể rồi chứ? Cậu tự soi gương đi, khoé miệng nhếch đến mang tai rồi kìa.”
Nói xong lại lịch sử trò chuyện của chúng tôi, ấy xẹp miệng một tiếng, “Có cảm giác người này dường như không bình thường, đàn em vừa quen đã chuyện hỏi han ân cần. Không phải cậu vẫn muốn gia nhập câu lạc bộ Taekwondo sao? Cứ từ chối thẳng với ta thôi, không lại phải dây dưa không dứt.”
Kì thật tôi cũng có cảm giác như . Tôi vẫn luôn muốn gia nhập câu lạc bộ Taekwondo, không hề có hứng thú với hội Sinh viên. Lần trước, những thành viên của hội Sinh viên chịu trách nhiệm duy trì trật tự trong căn tin là tôi đã không có hứng thú. Đây chắc hẳn là một phần công việc trong hoạt của hội Sinh viên phải không, quá nhàm chán rồi!
Sau đó Lục Tông Kỳ lại nhắn tới: [Đơn đăng kí đưa em còn giữ không? Mẫu đơn đăng kí gia nhập lần này vừa mới cập nhật một số chỗ, để đưa cho em mẫu mới.]
Cừ thật đấy, tôi không khỏi cảm thán! Thấy tôi không nhắn lại còn lấy ra lý do này. Đơn xin gia nhập còn có quy định trình bày, lại phải cập nhật hàng năm? Nước đi này tại hạ xin bái phục.
Tôi đang soạn tin nhắn rằng tự nhận thấy bản thân không phù hợp… Còn chưa gửi đi đã nhận tin nhắn tiếp theo.
[Anh đang ở dưới lầu kí túc xá của em rồi, em có tiện thì xuống lấy nhé.]
??? Tôi hoang mang Lý Tĩnh Di, Lý Tĩnh Di cũng bị hành của ta dọa sợ.
“Cho nên… cậu có đi không?” Lý Tĩnh Di hỏi tôi.
Tôi cân nhắc, dù sao người ta cũng đã tới tận nơi rồi, tôi vẫn nên xuống một chuyến, gặp mặt trực tiếp cũng dễ chuyện hơn.
Tôi loẹt quẹt đôi dép lê đi xuống tầng, liếc mắt một cái liền thấy Lục Tông Kỳ đứng dưới tán cây. Hôm nay ta mặc một chiếc áo T-Shirt trắng, quần bò và đội mũ lưỡi trai, qua đặc biệt tuấn.
Thấy tôi đi tới, Lục Tông Kỳ vẫy tay với tôi.
Tôi đi tới trước mặt ta, : “Ngại quá, đàn Lục, chờ lâu không?”
Đây cũng là tôi khách sáo thôi. Rõ ràng là ta vừa nhắn tin tới là tôi lập tức xuống ngay, liệu ta có cảm thấy tôi ngốc không nhỉ?
Lục Tông Kỳ sửng sốt một lát, sau đó , “Không, không nghĩ em xuống nhanh , có chút bất ngờ. Đây là mẫu đơn xin gia nhập mới, chỗ nào không hiểu có thể hỏi , chỉ cần thấy tin nhắn sẽ lập tức trả lời.”
Tôi vừa định từ chối, Lục Tông Kỳ trực tiếp đưa tôi một cốc trà sữa, “Đây, cho em. Về sau khi em gia nhập hội Sinh viên, nhất định sẽ chiếu cố em thật tốt, dù sao cũng là giới thiệu em vào đó.”
Tôi ngây người nhận cốc trà sữa. Trà sữa ấm, hẳn là mua trên đường tới đây.
Nhưng vì sao ta nhất định cho rằng tôi sẽ gia nhập hội Sinh viên chứ?
Nhìn khuôn mặt đầy ý của Lục Tông Kỳ, lời từ chối của tôi không thể bật thành tiếng, đành “Cảm ơn”.
Lục Tông Kỳ bản thân còn có việc rồi rời đi, hoang màng trong lòng tôi lại càng cuồn cuộn nổi lên. Rõ ràng là một cốc trà sữa ấm, tôi lại cảm giác thấy như một hòn than nóng bỏng tay.
2
Cân nhắc mãi, tôi vẫn điền đơn xin gia nhập kia, chuẩn bị hôm sau mang tới văn phòng hội Sinh viên trường.
Từ sau ngày đó, Lục Tông Kỳ không hề liên lạc với tôi. Khi tôi tới văn phòng hội Sinh viên, thấy ở đó có rất nhiều sinh viên nữ xếp hàng chờ tiến vào để phỏng vấn, nhất thời có chút không thoải mái.
Không phải ta chuyên dùng “kế sách” này để “lừa” nữ sinh viên gia nhập hội Sinh viên đấy chứ?
Trong lòng tôi vừa thấy may mắn, lại cũng có chút khó chịu. May mắn có thể không nhận, lại cảm giác áy náy khi Lục Tông Kỳ tự tay đưa đơn đăng kí và trà sữa cho tôi.
“Này, cậu biết không? Đàn Lục ở hội Sinh viên cực đẹp trai!”
“Đúng đấy, bởi vì ấy mà tớ mới gia nhập hội Sinh viên đấy.”
Nghe những nữ sinh xung quanh thảo luận về Lục Tông Kỳ, tờ đơn xin gia nhập bị tôi nắm chặt tới mức nhăn nheo. Anh ta rất hoan nghênh.
Mãi mới chờ tới lượt tôi, tôi đưa ra tờ đơn đã điền.
Một đàn chị trong hội Sinh viên mỉm nhận tờ đơn của tôi, “Tốt lắm, học Tống, chúng ta có thể bắt đầu…”
“Khoan đã.” Một giọng trong trẻo lạnh lùng cách đó không xa truyền tới.
Tôi và đàn chị cùng về phía đó, lập tức tôi cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Lục Tông Kỳ cầm tờ đơn của tôi từ tay đàn chị, với chị ấy: “Cô ấy để tôi phỏng vấn, cậu nghỉ ngơi một lát đi.”
Đàn chị tôi một cái, cũng không gì, gật đầu rời đi.
Cả văn phòng to như chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi cảm giác không khí khẩn trương như đọng lại, ngẩng đầu Lục Tông Kỳ. Anh ta đang cúi đầu đọc tờ đơn của tôi, trên mặt không có biểu gì.
Lục Tông Kỳ ngồi đối diện tôi: “Sao đơn đăng kí của em viết ngắn như ?”
Tôi không gì. Đương nhiên bởi vì tôi rất rất không muốn gia nhập hội Sinh viên, lại không tiện từ chối ta, cho nên mới viết qua loa như .
Tôi ổn định cảm , đang chuẩn bị trả lời lại nghe Lục Tông Kỳ tiếp: “Em tự giới thiệu chút đi, sau đó về lý do vì sao em muốn gia nhập hội Sinh viên.”
Nụ của ta vẫn như , vừa phải, xa cách, khiến người ta không có cách chống cự, giống như cứ gặp ta, chưa cần đánh đ.ấ.m gì là tôi đã hạ hết khiên giáo đầu hàng.
“Em… Em tên là…” Trùng hợp sao đúng lúc ấy tôi lại lắp. Tôi xấu hổ Lục Tông Kỳ.
Lục Tông Kỳ vẫn duy trì nụ xã giao vừa phải như cũ, “Vậy tự giới thiệu bản thân mình với em trước nhé, em dựa vào theo như là . Anh là Lục Tông Kỳ, hai mươi hai tuổi, sở thích của là nấu nướng.”
Nấu nướng? Hảo cảm của tôi đối với ta tăng lên không ít, bởi tôi rất thích đàn ông biết nấu cơm, trong lòng nhất thời suy nghĩ nhảy loạn, không thể bình tĩnh nổi.
Tôi Lục Tông Kỳ: “Đàn phải giới thiệu cụ thể ra chứ, như em mới không câu nệ ngại ngùng nữa, ví dụ như có hay chưa, thích mẫu con như nào?”
Lục Tông Kỳ không hề khó chịu với câu hỏi của tôi, thành thạo : “Anh hiện không có , cũng không thích ai cả.”
Tôi rất bất ngờ, cũng rục rịch không yên, người như Lục Tông Kỳ mà không có ? Người thích ta nhiều như , hẳn tiêu chuẩn lựa chọn cũng rất cao đi…
“Anh thích mẫu con dịu dàng, không thích con hở ra là chửi thề.”
OÀNH!
Đầu óc tôi như nổ tung, cái ta thích tôi chẳng liên quan xíu nào, cái không thích thì tôi đều có cả, A Di Đà Phật.
Tôi cố gắng khống chế vẻ mặt, “Em là Tống Xán Dương, năm nay mười chín tuổi, em thích…”
Taekwondo, quyền Anh, pubG…
Hức!
“Em thích nghe nhạc, đọc sách.”
Tôi thầm khinh bỉ chính mình, vì cái gì tôi lại vì đàn ông mà chối bỏ con người thật của mình chứ?!
3
Sau đó, tôi thông qua vòng phỏng vấn, khẳng định đằng sau không thể thiếu sự “hỗ trợ” của Lục Tông Kỳ. Tôi khờ dại nghĩ ta đang “chiếu cố đặc biệt” mình, loại chăm sóc này là bởi ta có cảm với tôi.
Mỗi ngày ta đều đưa tôi về kí túc xá. Trên đường chúng tôi trò chuyện cùng nhau, ta cũng sẽ thay tôi nghĩ ra giải pháp cho những gì tôi phiền não.
Sự thành thục và mị lực của ta hấp dẫn tôi. Tôi không thích những cuộc họp của hội Sinh viên, ta đều tận lực giúp tôi trong vấn đề này.
Mỗi lần ta đều : “Em là do giới thiệu vào, đương nhiên phải chiếu cố em rồi. Không sao cả, đã có đây.”
Tôi cố gắng trở thành hình mẫu con lý tưởng của ta, cố gắng trở nên dịu dàng, dần bớt liên hệ với những bè học võ cùng trước đó, có tiệc cũng từ chối không tham gia. Tôi nghĩ muốn trở thành dáng vẻ hoàn hảo nhất trong lòng ta, là một người dịu dàng thanh khiết không nhiễm bụi trần.
Lý Tĩnh Di luôn mỉa mai tôi, cảm thấy tôi không nên vì một thằng đàn ông mà thay đổi một trăm tám mươi độ như . Mỗi ngày ấy đều bảo tôi đừng cố giả vờ nữa, rất mệt mỏi.
Tôi biết chứ, qua hơn nửa năm tiếp , tôi vô cùng vô cùng thích ta.
Anh ta không dưới một lần với tôi, mục tiêu của ta là trở thành Hội trưởng hội Sinh viên, muốn cho tôi thấy dáng vẻ sáng chói của ta.
Vì ta, tôi lại vỡ hình tượng dịu dàng xa cách mà tôi tự đắp nặn nên, nơi nơi lấy lòng người khác như một gã hề, cố gắng thân với mọi người chỉ để lấy một lá phiếu của bọn họ khi Lục Tông Kỳ tranh cử chức Hội trưởng.
Những điều này Lục Tông Kỳ đều biết, ta ta đau lòng tôi, lại rất vui vì tôi đã nhiều việc đến vì ta. Đó là lần đầu tiên ta nắm tay tôi, đôi mắt tôi thâm .
Có lẽ là do ánh trăng tác , nụ hôn của ta nhẹ nhàng đặt lên trán tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Bạn thấy sao?