Dưới lầu mới khai trương một quán lẩu cay.
Lười nấu cơm, tôi liền kéo trai đi ăn thử.
Lúc thanh toán thì tái mặt—người ta bảo tôi tiêu hết hai ngàn tám.
Tôi lập tức tranh luận với nhân viên phục vụ.
“Tôi ăn toàn khoai tây với cải thảo, có phải vi cá với tôm hùm đâu! Cô nhầm giá rồi!”
Nhân viên trợn trắng mắt, cằm hất cao ngạo nghễ.
“Ăn không nổi thì đừng vào quán. Cô định ăn quỵt à?”
Tôi không muốn đôi co với loại người vô lý, liền bảo gọi chủ quán ra.
Chưa kịp để nhân viên lên tiếng, trai tôi đã giận dữ chỉ trích tôi.
“Ăn thì phải trả tiền là lẽ đương nhiên, em ở đây bắt nạt một bé gì, mau trả tiền đi! Mất mặt vừa thôi!”
Tôi tức quá hóa , về nhà liền vứt hết đồ của cái tên đàn ông khốn nạn đó ra ngoài.
“Cút đi! Tôi không cái kẻ ngu bị lợi dụng này nữa!”
1
Tan , tôi nằm bò trên ghế sofa, lướt mãi trên app giao đồ ăn mà vẫn không biết nên ăn gì.
Bạn trai tôi suy nghĩ một lát rồi đề nghị:
“Dưới nhà mới mở tiệm lẩu cay, hai đứa mình xuống ăn thử nhé?”
Ý kiến này đúng là cứu rỗi cho tôi khỏi cơn đau đầu chọn món.
Quán trang trí đơn giản, sạch sẽ, lúc này đã qua giờ ăn nên khách không nhiều.
Không biết có phải do bọn tôi đến muộn không mà rau xanh đều hơi héo.
Cô bé phục vụ tươi hỏi:
“Bọn em có phần cao cấp, thêm hải sản nữa, hai chị có muốn thử không?”
Tôi vội vàng xua tay từ chối.
Tôi và trai chọn nguyên liệu xong đưa khay cho bé, lấy số ngồi vào bàn chờ.
Lẩu mang lên trông có vẻ khá nhạt.
Vì tôi ăn đậm vị nên nhịn không mà nhờ bé bỏ thêm gia vị.
Nhưng bé đã quay người đi mất, chỉ để lại một câu:
“Thực sự không đủ thì chị gọi thêm đồ ăn, chứ thêm sốt nữa thì mặn lắm đấy ạ.”
Câu đó khiến tôi nghẹn lời mấy giây không biết đáp gì, còn chưa kịp phản ứng thì quầy thu ngân đã gọi ấy:
“Phương Viên Viên, lại đây xem đơn hàng này sao đặt nè.”
Cô phục vụ tên là Phương Viên Viên đáp lại rồi rảo bước đi.
Bạn trai tôi đã bắt đầu ăn, ngẩng đầu lên chau mày :
“Cũng mà, em đừng chuyện nữa.”
Tôi nghẹn một bụng tức, lặng lẽ lấy điện thoại chụp ảnh hai bát lẩu trước mặt, đăng vào nhóm người thân để cảnh báo.
Bạn trai ăn xong trước, ra ngoài hút thuốc. Tôi đi ra quầy thanh toán.
Ôi trời ơi.
“Tổng cộng là hai nghìn tám trăm tám mươi tệ. Thanh toán qua WeChat hay Alipay ạ?”
Tôi trừng mắt nghi ngờ mình nghe nhầm.
Chẳng lẽ họ tưởng bọn tôi gọi phần cao cấp?
Tôi vội gọi phục vụ Phương Viên Viên lại.
“Tôi ăn toàn khoai tây với cải thảo, đâu có vi cá với tôm hùm gì đâu! Cô nhầm giá rồi!”
Ai ngờ sắc mặt Phương Viên Viên thay đổi liền, mặt dài như cái bơm.
Tôi vốn định “chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không” nên cố nhịn.
Phương Viên Viên đuổi nhân viên quầy đi, tự tay cầm hoá đơn lên xem.
Liếc vài cái rồi tôi:
“Chính xác là giá này, không nhầm đâu. Hai người đúng là đã ăn từng đó.”
Tôi không thể tin nổi—chẳng lẽ tôi gặp phải “đạo tặc lẩu cay” rồi sao?
2
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh để chuyện đàng hoàng:
“Hai bát lẩu mà đòi hai nghìn tám? Giá này hợp với thị trường sao? Gọi chủ quán của ra chuyện!”
Xem ra trẻ tuổi này đã quyết không lý, tôi cũng không muốn phí lời nữa, định chuyện thẳng với chủ tiệm.
Tôi giữ thái độ hoà nhã, thái độ của Phương Viên Viên lại rất kỳ lạ, thậm chí có chút đắc ý.
“Chủ quán không có ở đây. Ăn xong thì phải trả tiền, đó là đạo lý hiển nhiên, cần gì phải mang chủ ra doạ tôi?”
Khách trong quán bắt đầu sang, chờ xem kịch hay.
Phương Viên Viên còn bộ ôm miệng ngạc nhiên, rồi ấm ức :
“Chẳng lẽ chị định ăn quỵt? Em chỉ là một nhân viên nhỏ, em thật sự không gánh nổi đâu!”
Nghe đến đây, mấy vị khách xung quanh liền quay sang tôi với ánh mắt tò mò, hóng hớt.
Bạn trai tôi thấy tôi mãi chưa ra thanh toán cũng đi vào.
“Có chuyện gì thế? Trả tiền rồi đi chứ.”
Tôi kể sơ qua sự việc cho ta.
“Lẩu rẻ tiền toàn rau với đậu phụ, mà đòi hai nghìn tám! Không phải đang coi tôi là kẻ ngu sao?”
Phương Viên Viên còn uỷ mị hơn cả tôi, mắt đỏ hoe trai tôi – Lâm Trạch Vũ.
“Anh ơi, em đã giảm giá cho chị ấy rồi đó. Chỉ là hai bát lẩu thôi mà, chị ấy cũng trả không nổi sao?”
Tôi thực sự tức đến bật —ánh mắt ta trai tôi cứ như phát sáng:
“Cô giả nai trước trai tôi gì? Chém giá thì cứ là chém, đừng giả vờ đáng thương!”
“Mau gọi chủ quán của các ra đây. Nếu dám niêm yết giá như thế này, treo rõ ràng trước cửa, tôi sẽ lập tức trả tiền!”
Tôi vừa vừa kéo tay áo Lâm Trạch Vũ, muốn ta cũng lên tiếng.
Không ngờ, câu tiếp theo của ta lại như một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi.
Lâm Trạch Vũ không thèm tôi, ánh mắt lại lướt qua gương mặt Phương Viên Viên…
Anh ta dùng sức hất tay tôi ra, lớn tiếng quát:
“Ăn thì trả tiền! Lắm lời cái gì?! Mau lên!”
Tôi trừng mắt, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Rõ ràng là tiệm lẩu chém khách, mà ta không những không đứng về phía tôi, còn quay sang nạt tôi khi tôi đang cố tranh lý cho mình!
Tôi cũng lớn tiếng đáp lại:
“Tôi không trả! Rõ ràng là tiệm chặt chém, tại sao tôi lại phải nhắm mắt mà trả tiền?”
Như bị tôi dọa, Phương Viên Viên càng tỏ ra đáng thương, nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu Lâm Trạch Vũ với vẻ yếu đuối đáng thương:
“Em chỉ là nhân viên phục vụ, hai chị cũng ăn hết rồi, chẳng lẽ giờ bắt em trả tiền thay?”
“Chị chẳng phải thấy em dễ bắt nạt nên cố khó dễ à? Em ngày nào cũng dậy sớm về muộn, việc cực khổ lắm… Chị thế này là bắt em không công nửa tháng đó!”
“Còn muốn kéo cả sếp em vào nữa. Phải em mất việc chị mới vừa lòng sao? Không thể chừa cho em một con đường sống à?”
3
Phương Viên Viên vừa vừa rơi nước mắt lộp bộp, trông vô cùng oan ức.
Quả là một màn diễn cảm trời đất.
Chỉ là tôi thực sự không hiểu nổi—tôi đã rất rõ ràng, chỉ cần chủ quán xác nhận mức giá này là niêm yết công khai và áp dụng với mọi người, tôi sẽ trả. Tôi khó ta chỗ nào chứ?
Giờ thì rõ ràng là ta đang cố khó tôi!
Lâm Trạch Vũ cau mày thật chặt, ánh mắt Phương Viên Viên còn có phần… xót xa? Tôi không nhầm chứ?
Anh ta rút điện thoại ra, định quét mã thanh toán.
“Được rồi, tôi trả. Mất mặt quá. Sao cứ phải chuyện với một bé phục vụ chứ!”
Tôi lập tức lấy tay che mã QR, đẩy tay ta ra.
“Dựa vào đâu? Nếu hôm nay chủ quán không ra và không công khai bảng giá, chuyện này tôi không để yên!”
Tôi mới là người bị bắt nạt, nếu ta trả tiền, chẳng khác nào để tôi mang tiếng là kẻ bắt nạt người khác.
Tôi tức tối trừng mắt Lâm Trạch Vũ, tôi không tin ta không hiểu đạo lý này.
Lâm Trạch Vũ mặt càng sầm lại, mất kiên nhẫn tôi:
“Di Nhiên, em đừng có loạn nữa.”
Tôi hoàn toàn lạnh lòng—giờ ta đang đứng về phía người bắt nạt tôi.
“Được, lắm. Đây là chuyện của tôi, không cần lo.”
Tôi lạnh nhạt rồi không thèm ta nữa, cũng không lên tiếng, thái độ thì vô cùng rõ ràng.
Phương Viên Viên bỗng chốc mất kiểm soát, hai tay quệt nước mắt loạn xạ, giận dữ hét lớn:
“Hai người ăn mà không trả tiền, không biết xấu hổ à?! Muốn ức hiếp một nhân viên nhỏ như tôi đúng không?!”
“Được! Tôi để các người ăn quỵt luôn đấy! Tiền hai bát lẩu tôi trả, thế chưa?!”
Đám khách hóng chuyện xung quanh không ngồi yên nữa, bắt đầu đứng về phía Phương Viên Viên mà chỉ trích tôi:
“Nhân viên quán việc vất vả như , ăn xong trả tiền là lẽ đương nhiên, sao lại khó người ta?”
“Đúng rồi! Cô này đúng là vô lý. Quán sạch sẽ, đồ ăn ngon, phần nhiều, giá cả hợp lý. Cô chửi người ta là tiệm chém là sao?”
“Trả tiền mau đi! Cô bé phục vụ bưng bê vất vả, còn bắt nạt người ta, thật chẳng ra sao.”
“Phải đó! Không có tiền thì đừng ra ngoài ăn! Đã ăn rồi thì phải trả tiền, đạo lý đơn giản như !”
“Nhìn bề ngoài tưởng đoan trang, ai dè là loại người thế này. Đúng là không thể mặt mà bắt hình dong.”
Bạn thấy sao?