Tra Nam Hay Chân [...] – Chương 5

Phó Văn Cảnh thoáng ngẩn ra, đôi mắt sắc sảo lướt qua gương mặt tái nhợt của Hạ Đinh, dường như không quen với cách xưng hô thẳng thừng của . Anh nhướng mày, ngồi thẳng dậy, tác vừa chậm rãi vừa có phần lịch thiệp. Giọng trầm ấm, bình tĩnh:

“Sao ?”

Ánh mắt Hạ Đinh rơi xuống chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường. Cô khẽ nghiêng đầu, hỏi một cách rất nghiêm túc:“Anh không chơi điện thoại sao?”

Phó Văn Cảnh hơi nhíu mày, khó hiểu trước câu hỏi đột ngột. Anh cầm lấy điện thoại, lướt qua màn hình. Quả nhiên, vài tin nhắn của trợ lý hiện lên, thông báo thay đổi thời gian cuộc họp chiều nay.

Anh nhanh chóng trả lời, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình. Sau khi gửi xong, tắt điện thoại, ánh mắt thản nhiên Hạ Đinh, giọng điệu có phần dửng dưng:“Không muốn chơi nữa.”

Hạ Đinh , trong lòng không hiểu nổi. Điện thoại là thứ thú vị như , sao lại không muốn chơi?

Cảm giác buồn chán trong lòng dâng lên từng đợt. Không có gì để , bèn buột miệng những lời vô nghĩa, như thể chỉ để lấp đầy khoảng trống tẻ nhạt:“Tại sao không muốn chơi?”

Phó Văn Cảnh, người vốn luôn kiệm lời, hình như hôm nay lại có nhiều kiên nhẫn lạ thường. Một câu hỏi nhạt nhẽo như vẫn trả lời.

“Không có gì thú vị.” Giọng rất nhỏ, vừa đủ nghe, âm sắc trầm thấp vẫn khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Hạ Đinh im lặng gật đầu, vẻ mặt như đang suy tư điều gì sâu sắc. Một lát sau, bất giác thở dài.

Tiếng thở dài khẽ khàng vang lên rõ ràng trong căn phòng bệnh yên tĩnh, khiến Phó Văn Cảnh phải quay sang .

Anh nhếch nhẹ khóe môi, nụ như chỉ thoáng qua:“Sao tự nhiên lại thở dài?”

Hạ Đinh nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên như bắt cơ hội, đáp lại không chút do dự:“Nếu không muốn chơi điện thoại, có thể cho tôi chơi một lát không?”

Lời đề nghị quá thẳng thắn khiến Phó Văn Cảnh thoáng sững người. Anh im lặng cúi đầu, xuống chiếc điện thoại trong tay mình. Vẻ mặt thoáng chút lúng túng và khó xử, như thể đang suy nghĩ nghiêm túc về lời cầu kỳ lạ này.

Ánh mắt Hạ Đinh đầy mong đợi, không rời khỏi một giây nào. Trong sự im lặng kéo dài, đôi mắt long lanh, gần như ánh lên sự khát khao.

Phó Văn Cảnh im lặng vài giây, ánh mắt trầm ngâm trước khi trả lời:“Điện thoại của em không tìm thấy, có lẽ vẫn còn ở hiện trường vụ tai nạn. Xuất viện rồi, sẽ mua cho em cái mới.”

Lời nghe có vẻ chu đáo, rõ ràng đang khéo léo từ chối để xem điện thoại của mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...