Tra Nam Đừng Hòng, [...] – Chương 4

“Anh thừa nhận, quen em lâu rồi, có thời gian có chút cảm với Hứa Diệu Diệu.”

“Nhưng chỉ là cảm , người luôn là em.”

“Chuyện hôm nay cũng khiến nhận ra lòng mình.”

“Chúng ta… lại từ đầu không?”

Nghe xong câu này.

Tôi im lặng.

Không phải vì dao , mà là vì sốc.

Tống Chi Viễn này… sao mặt dày dữ trời?!

Trong lúc tôi chưa kịp phản ứng.

Cư dân mạng lại hiểu lầm.

Đạn mạc bay liên tục.

“Thằng này đúng là vô liêm sỉ! Tao buồn nôn quá!”

“Đừng là Tây Tây sẽ quay lại với tên tra nam này nhé? Nếu tao nghỉ coi luôn!”

“Chị ơi! Lục Nhiên đã chờ chị dưới lầu suốt bảy tiếng đồng hồ rồi đó! Không mau về nhà dỗ bé con, đứng đây gì?!”

Tôi chớp mắt.

Lục Nhiên chờ tôi bảy tiếng?

Tôi vội vàng đảo mắt xung quanh.

Quả nhiên, dưới gốc cây cách đó không xa, có một bóng người nhỏ gầy.

Tôi cong ngón tay, ngoắc ngoắc tay với Tống Chi Viễn.

“Nói cho một bí mật này.”

Thấy ta hơi nghiêng đầu, tôi ghé sát thì thầm.

“Thực ra… với Hứa Diệu Diệu mới là chân ái.”

“Tra nam tiện nữ, trời sinh một đôi.”

“Chuyện hôm nay có nguyên nhân, nên tôi mới nhờ giúp.”

“Lần sau sẽ không phiền nữa.”

“Cũng đừng có rảnh rỗi đứng dưới nhà tôi chờ, hơi đáng sợ đấy, cảm ơn.”

Nói xong, tôi chẳng buồn quan tâm ta có phản ứng gì.

Trực tiếp mở cửa xe, lao về phía Lục Nhiên.

Tôi tít mắt, vươn tay chọc chọc vào vai cậu ta.

“Chờ lâu lắm rồi à?”

Lục Nhiên lười biếng liếc tôi một cái.

“Không chờ chị.”

“Thật không… thế tôi đi nhé?”

Lục Nhiên mím môi, tôi.

Trong mắt còn mang theo chút tủi thân.

Thấy cậu ta có vẻ buồn thật, tôi không nữa.

Thành thật giải thích.

“Hôm nay không phải cố ý bỏ cậu lại đâu.”

“Tôi với Hứa Diệu Diệu có quan hệ hơi phức tạp.”

“Mẹ tôi có bệnh tim, năm ngoái vừa phẫu thuật xong, bác sĩ bảo không mạnh.”

“Rồi tôi nghe Hứa Diệu Diệu với ba tôi có gì đó mờ ám, còn đang ở nhà tôi.”

“Tôi sợ mẹ thấy sẽ xảy ra chuyện, nên mới vội vã chạy về.”

Cậu ta vẫn im lặng.

Tôi chọc chọc cậu ta lần nữa.

Bị cậu ta tránh né.

Tôi không có kinh nghiệm dỗ trai.

Lục Nhiên lại lạnh nhạt thế này, tôi có hơi lúng túng.

Chờ một lúc, thấy cậu ta vẫn không có phản ứng, tôi cũng mất kiên nhẫn.

“Cậu không tin thì thôi.”

Nói xong, tôi quay đầu định đi.

Bàn tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy.

“Vậy là xong dỗ dành rồi?”

Tôi cậu ta với vẻ “Không thì còn muốn gì nữa?”, chọc Lục Nhiên bật .

Theo phản xạ, cậu ta đưa tay vào túi, định lấy thuốc ra.

Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn rút tay về.

“Tây Tây, chị phải coi tôi là một người đàn ông, không phải một đứa trẻ.”

“Còn 21 ngày nữa.”

“Lần này bỏ qua, lần sau không có đâu.”

7

Theo đuổi Lục Nhiên.

Chuyện này chẳng dễ chút nào.

Những người cùng tuổi với cậu ta phần lớn vẫn còn đi học.

Ngoài việc học hành, sở thích lớn nhất có lẽ là chơi game.

Nhưng Lục Nhiên lại là một kẻ dị biệt.

Cậu ta không đi học, cũng chẳng chơi game.

Chỉ thích… nhặt rác.

Thậm chí sau chuyện hôm đó, cậu ta còn nhặt rác chăm hơn bao giờ hết.

Sáng đi tối về, không nghỉ ngày nào.

Tối nay, tôi lén lút dò hỏi.

“Cậu có thích thứ gì không? Hoặc có nơi nào muốn đi không?”

Lục Nhiên liếc tôi một cái, giọng điệu lười biếng.

“Cái gì cũng bắt tôi , hay là tôi đồng ý với chị luôn cho rồi?”

“Thế cũng .”

Cậu ta đáp lại tôi bằng hai chữ: “Ha ha.”

Cái đồ nhặt ve chai!

Ra vẻ cái gì chứ!!!

Nghĩ tới nghĩ lui.

Tôi vẫn cảm thấy món quà tốt nhất dành cho Lục Nhiên chính là… đi học lại.

Tình cờ tôi biết .

Lục Nhiên từ nhỏ đã lớn lên trong nhi viện.

Học xong cấp hai thì nghỉ ngang, ra ngoài việc.

Vì tuổi còn nhỏ, chẳng xin công việc tử tế, chỉ có thể đi khuân vác ở công trường.

Những vết sẹo lớn nhỏ trên lưng cậu ta, đều là vết thương từ hồi đó.

Nếu có một tấm bằng cấp ba, cho dù không thành tỷ phú.

Thì cũng có thể tìm một công việc đàng hoàng, đúng không?

Nhưng tôi không ngờ, cậu ta lại phản cảm với chuyện đi học đến .

“Tôi cũng không bắt cậu phải vào đại học danh giá, chỉ là tuổi này vốn dĩ nên…”

“Vốn dĩ nên gì?”

“Vốn dĩ nên đi học, thi đại học à?”

Lục Nhiên lạnh.

“Chị cũng giỏi thật đấy, ban đầu thì bảo tôi là đàn ông để theo đuổi.”

“Giờ lại trực tiếp biến tôi thành con trai để nuôi luôn?”

Gì mà lộn xộn trời?!

“Tôi tìm người nhờ vả vì ai hả?! Lòng tốt mà bị coi như lòng lang dạ sói!”

“Vậy để dành mối quan hệ của chị cho con trai chị đi, tôi không thiếu mẹ.”

Chúng tôi chiến tranh lạnh.

Suốt một tuần không ai thèm chuyện với ai.

Lục Nhiên vẫn bữa sáng cho tôi như mọi ngày.

Nhưng thái độ y hệt một đứa con trai đang tuổi nổi loạn, không thèm gọi điện hay nhắn tin lấy một lần.

Dù trong lòng tức giận.

Nhưng khi bình tĩnh ngẫm lại cuộc đối thoại hôm đó.

Hình như… đúng là có chút vấn đề thật.

Sinh nhật của Lục Nhiên càng ngày càng gần.

Tôi cũng bắt đầu sốt ruột.

Mấy lần định tìm cơ hội hòa, không biết phải mở lời thế nào.

Tâm trạng ủ rũ còn lan đến cả công việc.

Đến mức đồng nghiệp cũng nhận ra tôi không tập trung.

Cứ nhất quyết kéo tôi đi ăn uống xả stress.

Ban đầu tôi không định đi.

Nhưng nghĩ lại, mỗi ngày Lục Nhiên đều đi từ sáng đến tối.

Về nhà cũng chỉ có một mình.

Nghĩ một lúc, tôi vẫn quyết định đi ăn cùng đồng nghiệp.

Không ngờ, vừa bước ra khỏi công ty, rẽ qua một góc đường đã thấy Lục Nhiên.

Cậu ta đeo găng tay, quần áo lấm lem bụi bẩn.

Một nhân viên bên bộ phận kỹ thuật đang chuyện với cậu ta.

“Mấy cái máy tính này hết hạn rồi, đem bán đi hết đi.”

Tôi không biết Lục Nhiên còn thu mua cả máy tính cũ của công ty.

Dừng chân lại, ánh mắt không rời khỏi cậu ta.

Cảm nhận tôi đang , Lục Nhiên cũng ngước lên.

Bốn mắt chạm nhau.

Cùng lúc đó, đồng nghiệp của tôi cũng để ý đến cậu ta.

Nhỏ giọng bàn tán.

“Ê, nhóc kia trông cũng đẹp trai phết, tiếc là lại đi nhặt rác.”

“Nó có phải đang Tây Tây không? Đến cả người thu mua ve chai cũng không cưỡng lại nhan sắc của Tây Tây rồi.”

Tôi không chắc Lục Nhiên có nghe thấy mấy lời đó không.

Nhưng rất nhanh, cậu ta đã dời mắt đi.

Vẻ mặt dửng dưng.

Giống như… không quen biết tôi.

Tôi không chịu nổi sự lạnh nhạt này, lập tức bước tới.

“Này!”

Lục Nhiên không phản ứng.

Nhân viên kỹ thuật ngẩng đầu.

“Cô gọi tôi à?”

“Lục Nhiên!”

Lúc này cậu ta mới liếc tôi, ánh mắt xa lạ.

“Chị cũng đi bán ve chai à?”

Tôi không đáp, chỉ chằm chằm vào cậu ta.

Lục Nhiên cúi người, bê đống máy tính bỏ đi lên chiếc xe ba gác.

“Nếu không có thì đừng cản tôi việc.”

Nói xong, cậu ta đạp xe rời đi.

8

Vì thái độ của Lục Nhiên.

Tôi ăn bữa cơm này mà hồn bay phách lạc.

Đồng nghiệp rôm rả, chỉ có tôi là lặng lẽ uống hết ly này đến ly khác.

Đến khi tỉnh táo lại, đầu óc đã hơi mơ màng.

Loáng thoáng nghe các bàn tán.

“Cái nhóc lúc nãy trông đẹp trai thế mà lại đi nhặt rác, tiếc ghê.”

“Không diễn viên thì thôi, trai bao cũng kiếm nhiều tiền hơn chứ?”

“Trai bao không đâu, không sạch sẽ. Để tôi bao nuôi cậu ta đi, ngoan ngoãn vào lòng chị nào… ha ha ha!”

Đám con vừa vừa giỡn.

Càng nghe, tôi càng thấy khó chịu.

Bàn tay vô thức đập mạnh xuống bàn.

“Không !”

Bọn họ giật nảy mình.

“Gì mà không ?”

Tôi lắc đầu thật mạnh.

“Lục Nhiên, của tôi.”

“Các cậu, không .”

“Mà Lục Nhiên là ai ?”

Tôi đầu óc mơ hồ, không nghe rõ câu hỏi.

Loạng choạng đứng dậy, bước ra ngoài.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Phải tìm thằng nhóc đó.

Tuyệt đối không thể để cậu ta đi trai bao!

Đồng nghiệp sợ tôi có chuyện, liền chạy theo sau.

Tôi liên tục gọi cho Lục Nhiên.

Vừa nghe máy, tôi đã bật khóc.

Lục Nhiên chắc bị dọa sợ.

“Chuyện gì ?”

Tôi nghẹn ngào, giọng nấc lên từng hồi.

“Không phải cậu sẽ chờ tôi theo đuổi sao?”

“Sao lại lén đi trai bao rồi…”

Lục Nhiên: ???

Tôi nghiến răng.

“Làm trai bao thì thôi đi.”

“Sao còn không nhận đơn của tôi?!”

“Hu hu hu… trai bao đáng mà, tại sao cậu lại muốn ăn thịt trai bao…?!”

Tôi càng càng loạn.

Cuối cùng, Lục Nhiên đành bảo tôi đưa điện thoại cho đồng nghiệp.

Chắc đồng nghiệp đã báo địa điểm.

Dù sao thì, tôi vừa ngồi bệt bên lề đường một lúc, cậu ta đã xuất hiện.

Cậu ta đến rất vội.

Trên người vẫn mặc chiếc áo thun đen lúc đi thu mua phế liệu ở công ty tôi.

Có đồng nghiệp nhận ra cậu ta, ai nấy đều ngạc nhiên đến mức á khẩu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...