Tra Nam Đừng Hòng, [...] – Chương 1

Ngày trai tôi cầu hôn, đột nhiên tôi thấy một hàng chữ ngay trên đầu ta.

“Chị tỉnh táo lại đi! Tên cẩu nam nhân này còn hai tập nữa là cắm sừng chị rồi!”

“Đồ tra nam, mà phát buồn nôn, nhanh chóng rút lui đi!”

Dưới làn sóng tấn công dữ dội của đạn mạc, tôi thẳng thừng từ chối lời cầu hôn.

Khi quay đầu bỏ chạy, tôi đâm sầm vào một cậu bé ăn xin.

Đạn mạc lại nhấp nháy điên cuồng.

“Đứa trẻ này sau này cực kỳ giàu có, chị mau lao lên đi!”

“Ôm đùi cậu ấy đi, cậu ấy là tương lai của giới tài phiệt!”

Tôi đứa trẻ ăn xin trước mặt, rõ ràng là suy dinh dưỡng.

Tỷ phú tương lai… chắc không đấy?

1

Người đâm vào tôi là một cậu bé ăn xin.

Nhìn tầm 17, 18 tuổi.

Áo quần rách rưới, mặt mũi lem luốc.

Tay còn cầm một ổ bánh mì, vẻ hoảng hốt trên mặt cậu ta, tôi đoán chắc vừa mới ăn trộm.

Tôi bị cậu ấy đâm ngã.

Cậu ấy tôi một cái, chần chừ vài giây rồi định bỏ chạy.

Tôi túm lấy cậu ta.

“Đâm vào người ta rồi định chạy à? Cậu không biết phép lịch sự cơ bản sao?”

“Không có tiền đền.”

“Không cần đền tiền.”

Tôi chằm chằm vào gương mặt của cậu ta, nhếch mép.

“Đền người là .”

Khoảng một tuần trước, tôi phát hiện thế giới của mình có gì đó không ổn.

Đi đến đâu, tôi cũng thấy vô số dòng chữ như đạn mạc bay loạn trên đầu.

Chúng rằng trai tôi – Tống Chi Viễn, người đã tôi suốt bốn năm, chẳng bao lâu nữa sẽ cắm sừng tôi với thân tôi.

Còn rằng, người thân luôn đối xử tốt với tôi thực ra là em cùng cha khác mẹ của tôi.

Và mục đích thật sự của ta khi tiếp cận tôi chính là để báo thù cả gia đình.

Lượng thông tin này quá lớn.

Tôi mất mấy ngày mới tiêu hóa nổi.

Hóa ra, tôi chính là nữ phụ xui xẻo trong một bộ phim drama cẩu huyết.

Nhân vật chính là thân tôi… Không đúng, phải là em cùng cha khác mẹ – Hứa Diệu Diệu.

Từ nhỏ ta đã bị cha tôi bỏ rơi, trong lòng luôn ngập tràn thù hận với cả gia đình tôi.

Tính toán từng bước để tiếp cận tôi, cướp đi trai tôi, cuối cùng khiến nhà tôi tan cửa nát nhà.

Đến lúc chết, tôi vẫn coi Hứa Diệu Diệu là chị em tốt nhất của mình.

Thật chẳng khác gì một con ngốc với lòng nhân từ của thánh mẫu.

Có lẽ vì kịch bản quá vô lý, cư dân mạng nổi giận.

Đạn mạc tràn ngập, đồng loạt gào thét bắt tôi phải mạnh mẽ lên.

Không biết có phải do oán niệm của mọi người quá lớn hay không, tôi thực sự thấy những dòng chữ đó.

Thế là, tôi từ chối lời cầu hôn của Tống Chi Viễn.

Quyết định tránh xa đôi cặn bã nam nữ đó càng xa càng tốt.

Ban đầu, tôi còn lo lắng rằng nếu thoát khỏi cốt truyện gốc, tôi sẽ sống tiếp thế nào.

Không ngờ “đùi vàng” lại xuất hiện nhanh như .

Nếu không nhờ đạn mạc, tôi có đoán thế nào cũng không nghĩ ra rằng cậu bé ăn xin trước mặt này sẽ là một tỷ phú trong tương lai.

Mà đã đụng phải rồi, không ôm đùi thì quá phí!

Tôi viện cớ bị cậu ta đụng vào trật chân, cần người chăm sóc, để giữ cậu ta lại.

Sau đó, tôi lục tung đồ đạc, tìm một chiếc áo phông cũ của Tống Chi Viễn rồi ném cho cậu ta.

“Bê bối quá, đi tắm rồi mặc cái này vào.”

Lục Nhiên không gì, lẳng lặng bước vào phòng tắm.

Mười phút sau.

Tên này quấn chặt khăn tắm của tôi rồi đi ra.

Tóc còn ướt, mềm mại rũ xuống trán, qua có chút ướt át.

Đạn mạc ngay lập tức bùng nổ.

Chớp nháy đến mức tôi suýt không rõ mặt Lục Nhiên.

Tôi nheo mắt, “Cái áo vừa đưa cậu đâu rồi?”

Lục Nhiên mặt không biểu cảm, “Rơi xuống đất, ướt rồi.”

Đạn mạc lại tràn màn hình.

“Giả đấy! Chính nó tự ném đi!”

“Nó căn bản là không muốn mặc đồ của tên ex kia!”

“Ha, bảo sao sau này Lục Nhiên ăn thành công, từ nhỏ đã biết chơi tâm cơ rồi!”

Tôi cố lơ đi đám đạn mạc đang phát điên, bóp bóp sống mũi, “Đồ bẩn của cậu tôi vứt hết rồi, chờ chút, tôi ra ngoài mua cho cậu cái mới.”

Lục Nhiên hờ hững liếc tôi, “Chẳng phải chân chị bị tôi đụng trật à? Giờ lại đi rồi?”

Tôi quên béng mất chuyện đó.

Cả lý do giữ cậu ta lại chính là để “chăm sóc tôi”.

Tôi ho nhẹ một tiếng, “Không đi , vẫn đau.”

Lục Nhiên im lặng hai giây, hướng cằm về phía ban công, “Tôi mặc cái kia cũng .”

“Hả?”

Tôi theo ánh mắt cậu ta, mới nhận ra thứ cậu ta đến là áo của tôi.

Lúc mua, tôi cố chọn kiểu áo trai để mặc cho thoải mái.

Tôi hơi do dự, “Nhưng cái đó tôi mặc rồi…”

“Nếu chị không muốn thì thôi, tôi thế này cũng không lạnh.”

“Muốn chứ!”

Tôi chỉ sợ đạn mạc lại bật ra câu gì đó quái dị, lập tức quát lên:

“Cậu mặc ngay cho tôi! Lập tức! Ngay bây giờ!”

2

Tôi cũng không ngờ.

Tôi vừa từ chối cầu hôn của Tống Chi Viễn, Hứa Diệu Diệu đã sốt ruột ngay.

Vừa dỗ xong Lục Nhiên mặc áo, điện thoại ta đã gọi tới.

Vừa mở miệng đã hỏi, “Tây Tây, cậu với Chi Viễn cãi nhau à?”

Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ mới chưa đầy hai tiếng.

Cô ta cập nhật tin tức cũng nhanh gớm.

Tôi nhếch mép nhạt, giọng vẫn bình tĩnh, “Không cãi, chia tay rồi.”

“Chia tay á?”

Giọng Hứa Diệu Diệu đột ngột cao lên, “Tại sao? Không phải cậu ấy lắm sao!”

Giọng lớn đến mức cả Lục Nhiên cũng quay sang liếc tôi.

Có vẻ sợ tôi khó xử, cậu ta đứng dậy đi về phía bếp.

Tôi theo phản xạ hỏi, “Đi đâu thế?”

“Nấu cơm.”

“Không cần, tôi gọi đồ ăn rồi.”

“Ờ.”

Lục Nhiên lại ngồi xuống.

Hứa Diệu Diệu bên kia lập tức cảnh giác, “Cậu đang ở cùng ai đấy?”

Tôi định : “Liên quan gì đến cậu?”

Nhưng ra đến miệng lại thành: “Người đàn ông mới của tôi.”

Một khi đã dối, phần còn lại cũng theo thế mà tuôn ra.

“Cậu không hỏi tại sao tôi từ chối cầu hôn của Tống Chi Viễn à? Chính là vì ấy đấy.”

“Tốt nhất cậu cũng lại với Tống Chi Viễn, bảo ta đừng phiền tôi nữa. Thế nhé.”

Nói xong, tôi thẳng tay cúp máy.

Dù sao Lục Nhiên vẫn còn nhỏ.

Tôi sợ cậu ta nghĩ nhiều.

Tôi chủ giải thích, “Cậu đừng sợ, tôi không phải bà kỳ quặc nào đâu, chỉ là vừa nãy muốn từ chối người ta nên bừa thôi.”

“Hiểu rồi, tức là chị lấy tôi bia đỡ đạn chứ gì.”

Nhỏ mà hiểu chuyện phết.

Tôi gượng, còn chưa kịp mở miệng, Lục Nhiên đã tiếp lời.

“Dù sao tôi cũng vô đụng trúng chị, mấy ngày nay ở lại chăm sóc cũng coi như bù đắp lỗi lầm.”

“Nhưng giờ chị lại tổn danh dự của tôi, có phải nên tính thêm một khoản không?”

“Hả?”

Lục Nhiên tôi, giọng điệu bình thản.

“Bị chị gọi là trai, một lần 100, không quá đáng nhỉ?”

Giờ thì tôi hiểu vì sao Lục Nhiên sau này có thể trở thành tỷ phú rồi.

Cái đầu này, tính toán kinh thật!

Tính đến mức viên ngọc còn chưa lăn đã đập thẳng vào mặt tôi rồi!

Nhưng lời cậu ta lại khiến tôi bừng tỉnh.

Mối quan hệ đáng tin cậy nhất giữa con người với nhau là gì?

Là tiền!

Dù sao thì cảm cũng yếu ớt đến đáng thương khi đặt cạnh tiền bạc.

Thay vì vắt óc nghĩ cách lấy lòng Lục Nhiên, cầu xin cậu ta sau này phất lên nhớ mà giúp đỡ tôi…

Sao tôi không trực tiếp đầu tư cho cậu ta luôn?

Coi như tôi cũng là một nửa cổ đông!

Thế nên sau khi nghe cậu ta xong, tôi lập tức móc thẻ ngân hàng ra, hai tay dâng lên.

“Ở đây có 200 nghìn, cũng là toàn bộ số tiền tôi dành dụm .”

“Cậu cứ cầm lấy, ăn hay đầu tư gì cũng , tôi không can thiệp.”

Vừa dứt lời, biểu cảm của Lục Nhiên lập tức trở nên khó tả.

Sợ cậu ta hiểu lầm, tôi nhấn mạnh, “Nói trước nhé, tiền này không phải cho không đâu. Sau này cậu kiếm lời bao nhiêu, phải chia tôi một nửa!”

Lục Nhiên tôi chằm chằm.

Cảm trong mắt cậu ta sâu không lường .

Lâu lắm cậu ta mới lên tiếng.

“Thẻ này… ba tháng nữa chị hãy đưa tôi.”

“Hả?”

Lục Nhiên quay đầu đi, không biết có phải ảo giác không, tôi cảm thấy biểu cảm cậu ta có chút gượng gạo.

Cậu ta , “Ba tháng nữa tôi mới đủ 18.”

Ban đầu tôi còn chưa hiểu lắm hai chuyện này có liên quan gì đến nhau.

Sau đó mới vỡ lẽ.

Ý cậu ta là… chỉ người lớn mới có thể kinh doanh đúng không?

Tôi gật đầu.

“Được, tôi đợi đến sinh nhật cậu rồi đưa. Dù sao cậu cần tiền cứ , đừng coi tôi là người ngoài.”

Không ngờ ngay giây tiếp theo, đạn mạc lại bùng nổ.

“Một lần trai 100, chị này quất luôn 200 nghìn. Mua đứt người ta bao nhiêu năm đây? Quá đỉnh, chiêu này quá đỉnh!”

“Tiền không cho không, kiếm phải trả một nửa. Chẳng khác nào ‘sau này cậu nuôi tôi’ hết! 666.”

“Cứ tưởng chị này là tân thủ, hóa ra là trùm cuối! Nghĩ lại thì Tống Chi Viễn cũng hơi thảm đấy, ha ha ha.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...