34
Mấy ngày này cuối cùng tôi không bị nghén nữa, khẩu vị rất tốt.
Ăn gì cũng thấy ngon.
Ăn xong cơm, tôi đi dạo quanh khu vực bên ngoài quán trọ.
Cứ cảm giác như có ai đó đang theo dõi tôi.
Khi tôi lại thì không thấy ai.
Tôi lắc đầu, nghĩ lại sáng nay gặp Tô Dạ, cảm thấy mình quá nhạy cảm.
Đi đến quảng trường, tôi ngồi xuống ghế dài.
Nhìn dòng người qua lại trên phố, vừa ôm bụng vừa ngẩn người.
Thời gian qua, tôi ít nghĩ về Tô Dạ hơn.
Không ngờ sáng nay lại gặp ấy.
Nhà ấy ở gần đây sao?
Giờ ấy không đi sao?
Anh ấy đã ở bên Kỳ Tư Vũ chưa?
Lẽ ra sáng nay tôi nên nghe ấy hết.
Thở dài, nghĩ đến , tôi lại thấy buồn.
Một bó hướng dương đưa đến trước mặt tôi.
“Chị ơi, đây là bài tập trường em giao, bó hoa này tặng chị, đổi lại chị có thể ôm em một cái không?”
Tôi ngẩng đầu lên, một bé tôi.
Tôi ngớ người một chút rồi nhận lấy bó hoa từ tay bé, nhỏ nhỏ, giống như một tia nắng chiếu vào tôi.
Lòng tôi chợt thấy ấm áp.
Tôi ôm bé một cái.
Chúng tôi cảm ơn nhau.
35
Ngày hôm sau, tôi ngủ đến hơn 9 giờ mới dậy.
Mới ra ngoài, chị đã bảo với tôi là chị Cầm đã đợi tôi rất lâu rồi.
Khi thấy tôi, chị Cầm chạy lại ôm chặt tôi.
“Tiểu Tiểu, chúng ta thật sự rất có duyên.”
Tôi chị , chị nhún vai.
“Chị mang bữa sáng cho em này.”
Chị Cầm kéo tôi ngồi xuống, tôi thấy Lưu Hồng Vũ cũng có mặt, hơi ngạc nhiên.
“Chị Cầm, Hồng Vũ đại ca, chào buổi sáng!”
Tôi chào họ.
Lần này không chỉ Lưu Hồng Vũ mà ngay cả chị Cầm cũng có vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Rất nhanh họ đều trở lại bình thường.
Chị Cầm mở bữa sáng ra là cháo rau xanh và thịt nạc, cùng bánh bao.
“Cháo này em nhất định phải thử, rất ngon đấy.”
Tôi thử một miếng, cảm giác thật quen thuộc.
Tôi cúi đầu khổ.
Sau khi gặp Tô Dạ tối qua, gì tôi cũng nghĩ về ấy.
Tôi thậm chí cảm thấy bát cháo này giống hệt như hương vị ấy nấu.
Tôi từ từ uống hết cháo, thấy sắc mặt của chị Cầm rõ ràng nhẹ nhõm hơn.
“Cháo thật ngon!”
“Em thích à? Nếu thích thì sau này chị sẽ nấu cho em ăn.”
Tôi lắc đầu, đáp lại là không cần đâu.
Sắc mặt chị Cầm có vẻ hơi thất vọng.
36
Suốt dọc đường, chị Cầm cứ muốn gì đó rồi lại thôi.
Đến cửa nhà chị, chị mới kéo tôi lại.
“Tiểu Tiểu, hai người có hiểu lầm, các em ngồi xuống trò chuyện một chút, bọn chị sẽ ở dưới lầu.”
Nói rồi chị và Lưu Hồng Vũ quay người đi xuống thang máy.
Tôi đứng ngây ra trước cửa nhà chị.
Nói chuyện gì? Nói chuyện với ai?
Cho đến khi cửa mở, tôi thấy người đứng trước mặt.
Lúc này tôi mới hiểu tại sao sáng nay chị Cầm ôm tôi và chúng ta có duyên.
Tại sao món cháo sáng nay lại quen thuộc như .
Thế giới này thật nhỏ bé.
37
Ngồi trên sofa, cả hai chúng tôi đều im lặng.
Cũng đúng thôi, tôi cúi đầu còn Tô Dạ tôi.
Cảm giác quen thuộc.
Hóa ra là ấy tối qua!
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt của ấy chạm vào mắt tôi.
Nhìn vào mắt ấy, như thể có một vòng xoáy nóng bỏng muốn hút tôi vào sâu trong đó.
Tôi vô thức lại cúi đầu.
Tô Dạ tiến gần tôi, đưa tay ôm lấy tôi.
Anh ấy tựa đầu vào vai tôi, một lúc lâu mới lên tiếng, giọng khàn khàn.
“Anh đã tìm em suốt.”
Tôi muốn gì đó, lại không biết phải gì.
38
“Người đầu tiên là em!”
“Á?!”
Anh ấy ôm tôi lâu như rồi như thể đã quyết tâm, dùng hai tay giữ lấy vai tôi, bắt tôi phải thẳng vào mắt .
Nhưng lời mở đầu này, tôi không biết phải đáp lại thế nào.
“Học năm hai, ở trên mái nhà bảo tàng!”
“Anh sao biết?”
Tôi ngạc nhiên .
“Vì đã ở đó, bên em suốt hơn một năm.”
“Và thầm em suốt hơn một năm.”
Tôi ngẩn người .
Thật quá bất ngờ.
Tô Dạ kể cho tôi nghe rằng lần đầu tiên đến mái nhà bảo tàng, ban đầu là để tìm một nơi yên tĩnh, không ngờ lại gặp tôi ở đó, chỉ có điều lúc đó tôi không nhận ra .
“Ngày đó bố ngoại , ở ngoài có đứa con 6 tuổi rồi. Nếu không phải vì phải thủ tục nhập học cho nó, thì và mẹ đều vẫn không biết. Sau khi mẹ biết, bà rất bất ổn còn bị trầm cảm nhẹ. Mất rất lâu để sắp xếp cho mẹ vào viện dưỡng lão, lại còn phải kiện bố .”
“Áp lực lớn quá, muốn tìm một nơi yên tĩnh, không ngờ vừa tới đó, trèo lên mái nhỏ thì em chạy lên.”
“Em đỏ mặt đọc hết những câu đó rồi lại quanh, tiếp tục đỏ mặt đọc cuốn sách. Lúc đó đã đứng trên mái nhà em.”
“Sau đó thường xuyên đến, chỉ có điều ngoài mái nhà ít khi gặp em, nên chỉ có thể lén lút theo dõi em suốt một năm. Cho đến khi nghe em gọi điện cho chị rằng em muốn tìm một người , mới nhờ chủ tịch hội sinh viên giúp em viết truyện trên báo trường.”
Tôi đỏ mặt, là biết hết rồi.
“Ngày đó, tôi cứ muốn tìm một nơi để viết, chị học đã cho tôi một nơi bí mật, chị ấy bảo chỉ có nơi đó là không ai đến, tôi có thể ở qua đêm cũng không sao. Đó là lần đầu tôi lên đó.”
Tôi nhớ lại hôm đó, tôi ôm theo mấy cuốn tiểu thuyết cảm kiểu tổng tài bá đạo tôi, những lời trong đó khiến tôi xấu hổ, tôi vừa đọc vừa lẩm bẩm, cứ nghĩ là không ai thấy!
Tô Dạ cúi xuống định hôn tôi, tôi lùi lại.
“Học năm cuối, đã đứng trên mái nhà quan sát em gần hai năm. Một ngày, nghe em chuyện với , muốn thử cảm giác hôn một người, liền vội vàng thổ lộ với em. Lúc đó định đợi đến ngày tốt nghiệp mới .”
Tô Dạ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, tay còn lại nâng cằm tôi lên.
Anh lại hôn tôi, lần này là hôn tôi thật lâu.
39
“Tiểu Tiểu, từ đầu đến cuối chỉ có em thôi, hoàn toàn không có cảm với Kỳ Tư Vũ một chút nào cả.”
“Vậy mà trong trường lại đồn là bọn bên nhau chưa đến một tháng, vì Kỳ Tư Vũ đi du học nên bọn mới chia tay?”
“Kỳ Tư Vũ không phải của !”
Hóa ra là vì Kỳ Tư Vũ đã cứu Tô Dạ.
Lúc đó, có một cậu ngoài trường cứ luôn phiền Kỳ Tư Vũ.
Kỳ Tư Vũ đã tìm đến Tô Dạ nhờ ấy giả vờ là trai của , để cậu kia rút lui.
Tô Dạ đồng ý giúp đỡ.
Sau đó, Kỳ Tư Vũ lại bị cậu kia cảm , họ đã ở bên nhau.
Không lâu sau, ấy mang thai, thực ra là đi ra nước ngoài sinh con, chứ không phải đi du học.
Tôi nghe xong, không biết phải gì.
“Vậy sao không giải thích? Sao không rõ về mối quan hệ của với Kỳ Tư Vũ?”
Tôi chất vấn Tô Dạ.
“Ban đầu nghĩ không cần thiết, đã rồi mà, và ấy không có gì.”
“Sau đó, đã gửi rất nhiều tin nhắn giải thích, có lẽ em không xem, rồi đã chặn .”
Tô Dạ rất hối hận.
40
“Lấy điện thoại ra!”
Tôi nghĩ đến những bài đăng trên WeChat của Kỳ Tư Vũ.
Tô Dạ lấy điện thoại từ trong túi ra và đưa cho tôi.
“Mở WeChat ra.”
Thấy ấy ngớ người tôi, tôi quát lớn.
“Mở WeChat ra!”
“Tìm kiếm Kỳ Tư Vũ trên WeChat.”
Tô Dạ theo lời tôi, sau đó mở trang cá nhân WeChat của Kỳ Tư Vũ.
Tôi mở cả trang cá nhân của Kỳ Tư Vũ trong WeChat của mình, đặt trước mặt Tô Dạ.
Cùng một người, cùng một tài khoản WeChat những bài đăng trên WeChat của ấy lại khác nhau.
Tô Dạ cầm điện thoại của tôi, vừa lướt qua, mặt ấy càng lúc càng tối lại.
“Hiểu chưa?” Tôi Tô Dạ.
“Những thứ này đều là giả!”
“Không quan trọng nữa, Tô Dạ, thật hay giả cũng không quan trọng. Nếu… nếu không cho ấy cơ hội, sao lại có những thứ này?”
Tôi lắc đầu, đưa tay ra ngăn Tô Dạ khi ấy cố gắng nắm tay tôi.
“Những bức ảnh này đều là cho Kỳ Tư Vũ cơ hội để tổn thương tôi!”
Tôi lật bức ảnh ấy gửi riêng cho tôi, bức ảnh chụp trên giường, đưa cho Tô Dạ.
“Anh không gì cả! Hôm đó không biết có phải vì việc quá căng thẳng hay do quá mệt mỏi. Anh chỉ ngủ trên ghế sofa ở nhà ấy một đêm thôi.”
Tô Dạ hoảng hốt, vội vàng ôm chặt lấy tôi không buông.
“Nếu các không có gì, sao ấy lại có thể một cách tự nhiên rằng ấy là vì mà quay lại? Nếu không phải vì thiên vị ấy, sao ấy lại dám tôi không xứng với , cầu tôi rời xa ?”
Tôi mạnh mẽ đẩy Tô Dạ ra, đứng dậy, cảm giác như cảm của tôi đang sắp sụp đổ.
Nếu tất cả những điều này là giả, tất cả chỉ là màn kịch mà Kỳ Tư Vũ dựng lên…
Vậy thì, hai tháng qua của tôi là gì?!
41
“Tại sao không với em rằng Kỳ Tư Vũ không phải cũ của ?”
Tôi nghẹn ngào hỏi Tô Dạ.
“Anh đã hứa với ấy, sẽ không với ai về chuyện này!”
“Vậy hứa với ấy, lại không hứa với em sao? Tô Dạ, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi? Cùng ở bên nhau bao nhiêu năm? Một lần ấy cứu , mà lại quan trọng hơn cả cảm của chúng ta, còn cảm của em thì sao? Em chẳng phải ngay cả sự thật cũng không biết à?”
“Không phải đâu, đã với em nhiều lần rồi, và Kỳ Tư Vũ không có quan hệ gì.”
“Đúng rồi! Anh đã rồi! Nhưng ai cũng biết ấy là cũ của . Anh không ấy là giả, ai mà biết các không có quan hệ gì. Tô Dạ, thử đặt mình vào vị trí của em xem.”
“Nếu… nếu có một lần, cho em sự thật, thì khi em thấy những bài đăng của ấy trên WeChat, em sẽ hiểu đó là giả, em cũng sẽ không bị tổn thương.”
“Nhưng không !”
“Tô Dạ, có biết không? Khi thấy những bài đăng của ấy, em cảm thấy thế nào? Khi thấy ở lại nhà ấy, các ngủ cùng nhau, em cảm thấy thế nào?”
Tôi càng càng suy sụp, ngồi sụp xuống sofa, nước mắt không ngừng chảy, càng lau càng nhiều.
“Em đang mang thai định tìm rõ ràng, khi hỏi cho rõ ràng lại thấy và ấy cùng với đứa trẻ của ấy, các bên nhau, vui vẻ như một gia đình ba người hạnh phúc!”
“Tiểu Tiểu, em đừng như …”
“Tô Dạ, đừng với em là không biết Kỳ Tư Vũ thích , tất cả mọi người trong công ty đều biết, ấy đang cố gắng quyến rũ , mà thì từng chút một sa vào.”
“Anh lại những bài đăng trên WeChat của ấy đi, nếu không phải cho ấy cơ hội, sao ấy có thể chia sẻ nhiều như về một cuộc sống hạnh phúc như thế?”
Tôi cảm thấy không thoải mái, bụng đau nhói.
Tôi đưa tay sờ bụng, một cơn hoảng hốt dâng lên trong lòng!
Tôi vội vàng đứng dậy, đẩy Tô Dạ ra và đi ra ngoài.
“Tiểu Tiểu!” Tô Dạ chạy đến, ôm tôi khi tôi chuẩn bị mở cửa.
“Tô Dạ, buông em ra!”
“Không buông!”
Tô Dạ ôm chặt lấy tôi.
Tôi cảm thấy bụng mình ngày càng đau hơn, một luồng khí từ bụng chạy lên ngực, cả người đột nhiên lạnh toát!
Tô Dạ cảm thấy tôi run lên, liền buông tôi ra.
“Em…”
“Chở em đến bệnh viện, Tô Dạ!”
Tôi nắm chặt cánh tay Tô Dạ.
“Em… ” có vẻ như tôi nắm quá chặt khiến Tô Dạ rên một tiếng, không để ý đến tôi, mà sắc mặt đầy căng thẳng và bất lực.
“Chở em đến bệnh viện! Nhanh lên!”
Tôi hét lên!
Tô Dạ mới hồi phục lại, đôi mắt dần dần trở nên tỉnh táo, rồi ôm chặt tôi và chạy ra ngoài.
42
“Chuyện gì ? Đây là…?”
Chị Cầm thấy Tô Dạ ôm tôi chạy ra ngoài.
Tôi tái mét, toàn thân không còn sức lực, dựa vào lòng Tô Dạ.
“Mẹ, đi bệnh viện, nhanh lên!”
Tô Dạ đặt tôi vào ghế sau xe, chị Cầm ngồi vào và đỡ tôi.
Tô Dạ ngồi vào ghế lái chìa khóa xe cắm vào mấy lần mà không !
Anh dùng tay trái nắm c.h.ặ.t t.a.y phải, tay run dữ dội.
“Xuống xe!”
Lưu Hồng Vũ kéo Tô Dạ ra khỏi xe, rồi đẩy vào bên cạnh tôi.
Anh Vũ lái xe.
Tôi cảm thấy có gì đó chảy xuống chân.
“Chị Cầm!”
Tôi vội vàng nắm tay chị Cầm. Cô ấy theo ánh mắt tôi và vào giữa hai chân tôi.
“Tiểu Tiểu, hít thở sâu, thư giãn.”
“Làm theo lời tôi , nhắm mắt lại, hít thở sâu, từ từ.”
Sau khi theo nhiều lần, tôi dần cảm thấy dễ chịu hơn.
Khi cơn buồn ngủ ập đến, tôi mới nhận ra Tô Dạ đang khóc.
Sau đó, tôi dần mất đi ý thức.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, xung quanh là mọi người.
“Em bé… em bé…”
Tôi không thể thốt ra tiếng.
“Em bé không sao đâu, uống chút nước đi.”
Giọng của chị Cầm vang lên, tôi gật đầu.
Sau khi uống nước, tôi đưa tay sờ bụng mình.
Lúc này, trái tim tôi mới thả lỏng.
Lúc ở trên xe, có một khoảnh khắc tôi thật sự cảm thấy tuyệt vọng.
Tôi sợ mất đứa trẻ này.
43
Trong suốt thời gian tôi nằm viện, Tô Dạ ngày nào cũng ở bên tôi.
Anh gọi điện cho Cốc Lăng và Tằng Nghị, thông báo với họ rằng sẽ bắt đầu nghỉ phép dài hạn.
Anh còn gọi điện đối chất với Kỳ Tư Vũ ngay trước mặt tôi.
Vì Kỳ Tư Vũ đã cứu , không quá khó dễ với ấy.
Khi cúp máy, liên tục xin lỗi tôi.
Rồi xóa hết tất cả các liên lạc của Kỳ Tư Vũ.
Từ giờ, mọi hợp tác giữa công ty và Kỳ Tư Vũ đều do Cốc Lăng phụ trách.
Kể từ khi chị Cầm biết Tô Dạ là trai cũ của tôi, chị ấy ngày nào cũng nhắc nhở suốt.
Nửa tháng sau, tôi xuất viện.
Ngày hôm sau, tôi và Tô Dạ đến sở hộ tịch để lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Cũng nhân tiện giấy phép sinh con cho đứa bé.
Vài tháng sau con trai của chúng tôi – Tô Tiểu An, sinh ra.
44
Sau này, tôi mới biết.
Hôm tôi đến tìm Tô Dạ, mọi người trong công ty đều ấp úng không rõ, họ tưởng Tô Dạ định tạo bất ngờ cho tôi.
Chứ không phải như tôi tưởng rằng Tô Dạ có quan hệ với Kỳ Tư Vũ.
Hai năm sau, vào ngày sinh nhật hai tuổi của con trai, chúng tôi tổ chức đám cưới.
Trong đám cưới, khi những người cũ của Tô Dạ bắt đầu buôn chuyện, chúng tôi mới biết.
Kỳ Tư Vũ thực sự là một “nữ hoàng biển” đích thực và mỗi người đàn ông thích ấy đều đã từng ấy cứu trong nhiều huống khác nhau.
Nghĩ lại mà thấy sợ…
Chồng cũ của ấy sau khi biết chuyện này, đã điều tra ra sự thật của những sự việc năm xưa.
Vì mọi người chỉ bị thương nhẹ và đều đã Kỳ Tư Vũ cứu, nên không ai báo cảnh sát bắt những kẻ đã đánh người.
Sau đó, điều tra ra rằng những người đó đều do Kỳ Tư Vũ sắp xếp và có nhiều người còn là họ hàng của ấy.
Chồng cũ của Kỳ Tư Vũ đã kiện ấy.
Con cũng gia đình chồng cũ đón đi.
Công ty cũng bị chồng cũ thu lại.
Nghe ấy còn ngồi tù vài tháng.
Người phụ nữ này thật sự rất đáng sợ.
Tôi Tô Dạ, nhướng mày và lắc lắc ly rượu trong tay.
Anh trừng mắt tôi.
Tôi uống một hơi cạn ly nước lọc trong ly, bế con trai lên rồi đi ra ngoài.
Tô Dạ nhanh chóng lời chào tạm biệt với các học, rồi vội vã đuổi theo, đưa tay nhận lấy con trai, ôm chặt tôi.
Hoàn
Bạn thấy sao?