26
Tôi quyết định nghe lời chị Cầm, quay lại gặp Tô Dạ để chuyện rõ ràng.
Nghĩ đến đó, tâm trạng tôi đã khá lên rất nhiều.
Tôi cầm trong tay giấy siêu âm từ bệnh viện.
Khi về đến thành phố G, Huệ Huệ đến ga tàu cao tốc đón tôi.
Tôi bảo ấy đưa tôi đến công ty của Tô Dạ.
Nhưng khi lên lầu, Cốc Lăng và mọi người lại ấp úng Tô Dạ không có mặt ở công ty.
Nhìn họ, tôi nhíu mày, người lúc nào cũng công việc như Tô Dạ sao lại không có ở công ty?
Tôi muốn về nhà xem thử.
Vừa lên xe của Huệ Huệ, ấy tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Tôi hỏi ấy có chuyện gì.
Cô ấy chỉ tay vào cửa hàng đồ ngọt đối diện.
Tôi thấy Tô Dạ.
Nửa tháng không gặp, ấy lại gầy đi, cằm càng nhọn vẫn rất đẹp trai.
Còn tôi vì ốm nghén, mặt mũi vàng vọt, trông tiều tụy.
Ở cửa hàng đồ ngọt đối diện.
Có Tô Dạ.
Cùng với Kỳ Tư Vũ và một bé tầm 4-5 tuổi.
Tô Dạ khom người, đưa chiếc kem trong tay cho bé, bé hôn lên má ấy, ấy .
Kỳ Tư Vũ đứng bên cạnh chụp ảnh cho họ.
Mặt tôi ướt đẫm, tôi sờ vào, lại rơi nước mắt.
Bụng tôi có chút khó chịu, tôi không thể phân biệt là nước mắt hay mồ hôi chảy xuống từ trán.
“Tiểu Tiểu, cậu sao ? Có chỗ nào không ổn không? Để mình đưa cậu đi bệnh viện!”
Huệ Huệ thấy tôi có biểu hiện không ổn, vội vàng kéo tôi.
“Không sao đâu, đi thôi.”
Tôi lại một lần nữa về phía ba người đối diện, họ thật hạnh phúc, trông như một gia đình ba người.
“Đi thôi! Chúng ta qua đó, hỏi rõ xem chuyện gì thế này!”
Huệ Huệ xuống xe kéo tôi đi.
“Thôi đi.” Tôi siết chặt giấy siêu âm trong tay.
“Tiểu Tiểu, qua đó hỏi xem, có khi là hiểu lầm đấy.”
Huệ Huệ thấy tôi không vui, nhẹ nhàng .
Tôi lắc đầu.
“Không cần đâu.”
“Huệ Huệ, mình thật sự rất buồn.”
“Mấy ngày qua, ấy đã liên lạc với mình qua nhiều cách, thành khẩn muốn mình quay lại.”
“Nhưng ấy vui như , mình cảm thấy mình thật ngốc.”
Tôi ôm lấy Huệ Huệ, lại khóc, bụng đau từng cơn.
“Được rồi, chúng ta về thôi.”
Huệ Huệ lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi.
Tôi xé giấy siêu âm trong tay, vứt vào thùng rác.
Rồi hét lên một tiếng.
“Đồ khốn, tạm biệt!”
Tôi theo Huệ Huệ về nhà ấy ngủ một đêm, sáng hôm sau lại lên tàu cao tốc, trở về thành phố Z.
27
Sau khi trở về từ thành phố G, tôi nôn mửa nặng hơn.
Tôi thậm chí nôn cả khi uống nước, rồi ngất đi.
Chị đưa tôi đến bệnh viện.
Bác sĩ khuyên tôi nhập viện để theo dõi.
Tôi bắt đầu nôn thường xuyên, không ngủ , không ăn , thậm chí cảm thấy lo âu và bực bội.
Tôi nghe bác sĩ với chị Cầm rằng đây là dấu hiệu của trầm cảm trong thai kỳ.
Sau khi xuất viện, tôi chuyển đến khu dân cư bên cạnh nhà chị Cầm.
Đó là căn nhà cũ của gia đình chị, sau khi chị ly hôn, căn nhà này vẫn bỏ trống.
Tôi sẽ trả tiền nhà cho chị, chị từ chối.
Chị Cầm cứ có thời gian rảnh là lại nấu canh dinh dưỡng mang đến cho tôi, tôi uống xong mới yên tâm.
Chị còn đưa tôi đi từ thiện mỗi khi có dịp.
Trong khoảng thời gian này.
Huệ Huệ đến thăm tôi.
Cô ấy thấy tôi chị Cầm chăm sóc chu đáo thì mới yên tâm.
Cô ấy Tô Dạ đã tìm tôi khắp nơi, ấy gầy đi khá nhiều.
Cô ấy không với Tô Dạ rằng tôi đang ở thành phố Z.
Thực ra, lý do tôi chọn thành phố Z là vì chị sống ở đây.
Ngoài ra, một lý do khác là gia đình Tô Dạ cũng ở thành phố Z.
Tôi không với Huệ Huệ.
28
Tháng đầu tiên sau khi chia tay Tô Dạ.
Chị Cầm và chị tôi có thời gian rảnh là lại dẫn tôi đi tham quan các khu vực xung quanh.
Tôi cũng thường xuyên theo chị Cầm đi từ thiện, tuyên truyền sức khỏe tâm lý cho phụ nữ.
Tâm trạng tôi dần ổn định lại.
Bác sĩ điều trị cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một tháng sau, bụng tôi bắt đầu lộ rõ.
Đêm khuya, tôi nằm trên giường và nghĩ đến Tô Dạ.
Những ngày chúng tôi ở bên nhau thật tuyệt vời.
Tôi muốn quên đi, lại không nỡ quên.
Bốn năm đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Có sâu sắc nhất và hy vọng ngọt ngào nhất.
Vừa cay đắng, vừa đau buồn.
Kể từ hôm đó, sau bức ảnh ở cửa hàng đồ ngọt, Kỳ Tư Vũ không còn cập nhật gì trên WeChat nữa.
Tôi nhẹ, ấy cũng không còn khiến tôi khó chịu nữa.
Cái tôi không thể bỏ xuống chính là bản thân mình.
29
Ngày hôm đó, chị Cầm như mọi khi mang canh gà đến cho tôi uống.
Tôi uống một ngụm, rồi lại uống thêm một ngụm.
Nước mắt tôi rơi lả tả vào bát canh.
“Sao ? Tiểu Tiểu.”
Chị Cầm luôn gọi tôi là Tiểu Tiểu.
“Canh gà không ngon hả? Mấy hôm nay con trai chị về, canh này nó nấu sáng nay đấy, nếu không ngon thì đừng uống nữa, chị sẽ nấu lại món khác cho em.”
Chị Cầm thấy tôi khóc thì lo lắng.
“Không phải đâu, canh gà này có nhiều táo đỏ quá, trai em trước đây cũng thích nấu canh gà với nhiều táo đỏ như .”
Tôi uống hết bát canh một hơi.
Chị Cầm ôm tôi, vỗ vỗ vai tôi.
Chị bảo tôi đừng nghĩ đến người đàn ông tồi đó nữa, sinh xong đứa bé rồi phải chăm sóc sức khỏe thật tốt.
Khi đó, chị sẽ giúp tôi chăm con, tôi có thể yên tâm đi tìm một người đàn ông tốt, thương tôi thật lòng.
Chị cũng sẽ cố gắng giới thiệu những người đàn ông tốt cho tôi.
Chị bảo tiếc là con trai chị có rồi, nếu không thì chị sẽ giới thiệu con trai cho tôi.
Nói xong, chị lại thở dài, bảo con trai chị hình như đang cãi nhau với .
Chị hay là thôi khuyên con trai chị chia tay rồi tôi luôn.
Tôi xấu hổ vô cùng.
Chị về nhà rồi vẫn lo lắng cho tôi, còn gọi điện trò chuyện an ủi tôi.
Tôi vừa khóc vừa không thể quên trai mình thì phải sao?
Chị Cầm ở đầu dây bên kia mắng chàng tồi tệ đó.
Chúng ta đừng nghĩ đến ta nữa, trên đời này có rất nhiều đàn ông tốt, sau này chúng ta tìm một đống, hằng ngày hẹn hò với mấy chàng trai trẻ đẹp.
Tôi nghe thấy có một giọng đàn ông .
“Tiểu Tiểu, không đáng vì loại đàn ông đó đâu, quên đi, tìm người mới đi.”
Giọng đó giống hệt Tô Dạ.
Vì tôi đang khóc, giọng rất nhỏ, tôi không để ý.
Chỉ nghe thấy chị Cầm lẩm bẩm.
“Gọi Tiểu Tiểu gì, người ta còn nhỏ tuổi hơn con đấy.”
30
Khi thai 14 tuần, tôi phải đi khám thai.
Chị Cầm bảo để con trai chị đến đón tôi, rồi cùng chị đến bệnh viện.
Tôi đang nghe tin nhắn WeChat ở cửa khu chung cư, vừa đi về phía nhà chị Cầm vừa nghe.
“Lâm Tiểu Hựu!”
Tôi ngẩng đầu, hoảng hốt người đàn ông vừa xuống xe.
Tôi theo phản xạ chạy sang bên.
“Đứng lại! Lâm Tiểu Tiểu!”
Tôi đang mang thai nên không dám chạy nhanh, Tô Dạ đuổi kịp, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
“Em ở đây? Sao lại chặn ?”
“Đau quá! Anh buông tôi ra, tôi chỉ đến thăm thôi.”
Tô Dạ buông tay tôi ra, rồi lại giữ lấy cánh tay tôi, chằm chằm vào tôi.
“Em béo lên nhiều quá!”
“Tôi…”
Mùa thu đã đến, hôm nay tôi mặc áo khoác dài, không ai nhận ra tôi đang mang thai.
Tôi kéo lại áo khoác.
“Tôi béo vì tâm trạng thoải mái! Sau khi rời xa , tôi vui vẻ hơn, ăn nhiều, béo lên có liên quan gì đến ?”
“Em…” Tô Dạ lại kéo tay tôi, muốn gì đó.
Có người gọi dời xe, vì có xe khác muốn vào khu chung cư.
Anh ấy muốn kéo tôi lên xe, tôi vùng vẫy.
“Buông ra, nếu không buông tôi sẽ kêu là quấy rối!”
“Lâm Tiểu Tiểu, giờ em giỏi rồi, không chỉ khiến không tìm em mà còn không nghe giải thích và chặn !”
“Chúng ta chuyện đi.”
“Tôi không muốn chuyện với .”
Lại có người gọi Tô Dạ, ấy cố kéo tôi lên xe, tôi nhân lúc ấy không ý, rút tay ra.
Chạy về phía một chiếc taxi ven đường.
“Chú tài xế, đi nhanh, có người xấu đang đuổi theo tôi.”
“Người xấu gì?”
“Người chồng bạo lực!”
“Ngồi vững nhé.”
Tôi còn chưa ngồi vững thì xe của tài xế đã lao đi như tên bắn.
Tôi thấy Tô Dạ đang lùi xe nhanh chóng.
Khi xe rẽ vào một góc, tài xế hỏi tôi.
“Cần tôi gọi cảnh sát không?”
“Không cần đâu, cảm ơn tài xế! Anh ta cũng không gì tôi, không có tội, chỉ cần tôi tránh xa ta là .”
Khi qua một ngã tư, tôi bảo tài xế dừng lại, ấy dặn tôi cẩn thận.
31
Sau khi thay xe, tôi gửi tin nhắn cho chị Cầm.
Bảo chị là không gặp con trai chị, tôi tự đi taxi đến bệnh viện.
Chị Cầm lo lắng, một lát nữa chị sẽ đến đón tôi, con trai chị có việc nên không thể đưa chúng tôi đi.
Đến bệnh viện, tôi vào khám trước.
Khi đang đợi kết quả, chị Cầm đến.
Chị đi cùng một người đàn ông.
“Đây là Lưu Hồng Vũ, gọi cậu ấy là Lưu Vũ hay là Vũ ca cũng .”
Tôi người đàn ông đứng cạnh chị Cầm.
Khi ta thấy tôi, ánh mắt có chút lạ lẫm.
Chỉ là thoáng qua, có thể là tôi nhầm.
Tôi ta chị Cầm, mỉm và gọi .
“Hồng Vũ đại ca.”
Chị Cầm khúc khích.
Tuy nhiên khi nghe tôi gọi, khóe miệng của Lưu Hồng Vũ co giật một chút, lần này tôi chắc chắn là không nhầm.
Đó là biểu cảm muốn lại thôi, không thể hết.
Anh ấy thích chị Cầm, tôi gọi là Hồng Vũ đại ca, sau này gọi là rể có gì sai đâu?
32
Sau khi nhận kết quả khám.
Bác sĩ chỉ vào tấm hình siêu âm nhỏ và với chúng tôi.
Em bé đã có mắt và tai rồi.
Chị Cầm vui mừng đến mức còn chụp lại tờ siêu âm và bảo về nhà xem kỹ.
Có vẻ như em bé trong bụng tôi là cháu nội của chị .
Bác sĩ bảo tôi sau khi về nhà ăn nhiều đậu và trái cây.
Ra khỏi bệnh viện.
Chị Cầm bảo tôi đi ăn cùng họ.
Tôi từ chối.
Lưu Hồng Vũ lái xe đưa tôi về.
Tôi cố xuống xe ở cửa khác của khu chung cư.
Sau khi xuống xe chị Cầm nghiêng người qua cửa xe, dặn dò tôi phải ăn uống đầy đủ.
Nếu không thì qua nhà chị, con trai chị nấu ăn rất ngon.
Tôi vui vẻ đồng ý.
Biểu cảm của Lưu Hồng Vũ càng phức tạp hơn.
Tôi không kìm mà hỏi .
“Hồng Vũ đại ca, chúng ta đã gặp nhau chưa?”
Anh ta chị Cầm rồi lại tôi.
“Không quen.”
Ồ, tại sao hôm nay ta lại tôi lạ như ?
Tôi không nghĩ thêm về điều đó, dù sao tôi thật sự không quen ta.
Sau khi tạm biệt họ.
Tôi về nhà thu dọn nhanh chóng, chỉ mang theo laptop rồi đến quán trọ của chị .
Thực ra, tôi sợ Tô Dạ sẽ chặn tôi ở khu chung cư.
Tôi sợ ta phát hiện ra tôi đang mang thai.
Nhìn tờ siêu âm với những hình ảnh hơi mờ mờ.
Đứa bé đã bắt đầu có hình dạng, rõ ràng rồi.
Lòng tôi bất chợt mềm lại.
Tôi sẽ chăm sóc con thật tốt.
33
Chiều tối, tôi và chị đang ăn cơm.
Chị Cầm gọi điện hỏi tôi đang ở đâu.
Giọng chị có vẻ rất lo lắng.
Tôi bảo chị tôi đang ở quán trọ của chị , mấy ngày này không về nhà.
Bảo chị đừng gửi đồ ăn cho tôi, mấy hôm nữa tôi sẽ qua nhà chị ăn cơm.
Chị Cầm thở phào nhẹ nhõm.
Chị bảo tôi ngày mai qua nhà chị một chuyến, chị có việc muốn với tôi.
Tôi bảo chị mấy ngày nữa tôi sẽ đến.
Rồi chị mới , con trai chị và chia tay rồi, giờ có thể ở bên tôi .
Con trai chị rất giỏi, lại biết nấu ăn.
Tôi cảm thấy rất mơ hồ.
“Chị ơi chị, em có con rồi, con trai chị sẽ không phản đối chứ?”
“Nó không phản đối! Thật sự không phản đối!”
Tôi đành bất lực đồng ý với chị.
Chị nhanh chóng cúp điện thoại, như sợ tôi sẽ thay đổi quyết định.
Tôi thấy hơi kỳ lạ.
Bạn thấy sao?