Tra Nam Đó Là [...] – Chương 3

Chương 3

17

Khi kể chuyện này với Lư Huệ Huệ, ấy tôi quá dễ dãi với Tô Dạ.

Đôi khi, một chút va chạm giữa hai người chưa chắc đã là điều xấu.

Tôi không nên cứ ôm hết mọi thứ vào lòng.

Phải bộc lộ ra, dù có phải cãi nhau một trận với Tô Dạ cũng .

Tôi và Tô Dạ quen nhau bốn năm, nhau gần hai năm.

Chúng tôi chưa từng cãi nhau bao giờ.

Lư Huệ Huệ tôi, bảo rằng tôi Tô Dạ đến mức mù quáng.

Thực ra, tôi rất để tâm đến những bài đăng trên trang cá nhân của Kỳ Tư Vũ.

Tôi tin Tô Dạ.

Tôi chờ ấy giải thích.

Nhưng…

Tôi không đợi lời giải thích nào từ Tô Dạ cả.

Khoảng 10 giờ tối, vừa về đến nhà, Tô Dạ đã nhận một cuộc gọi.

Là giọng của Kỳ Tư Vũ.

Cô ta có vẻ rất gấp.

“Lại là Kỳ Tư Vũ! Muộn thế này rồi, có chuyện gì gấp đến mức phải ngay trong đêm sao?!”

Tôi kéo Tô Dạ lại, khi chuẩn bị ra ngoài.

“Tiểu Tiểu, chuyện này rất quan trọng, liên quan đến buổi ra mắt sản phẩm ngày mai.”

“Thế còn những người khác thì sao? Sao chuyện gì cũng đến lượt ? Cốc Lăng và Tằng Nghị đâu?”

“Họ cũng có mặt.”

Nghe thấy , tôi mới buông tay.

WeChat của Tô Dạ liên tục reo lên, vừa nghe tin nhắn thoại vừa bước ra ngoài.

Trong lòng tôi dâng lên cảm giác bất an.

Tôi chạy theo, gọi lại.

“Tô Dạ!”

Anh giữ cửa thang máy, tôi.

“Đi đường cẩn thận, về sớm nhé.”

Tô Dạ hơi sững lại, chậm rãi bước đến ôm tôi vào lòng, nhéo nhéo hai má tôi rồi hôn lên trán.

Sau đó quay người rời đi.

18

Đêm đó, Tô Dạ không về.

Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ.

Ba giờ sáng, Kỳ Tư Vũ gửi cho tôi một bức ảnh.

Là Tô Dạ và ta nằm cạnh nhau.

Tô Dạ đang ngủ say, còn Kỳ Tư Vũ thì dựa vào n.g.ự.c , e lệ vào ống kính.

Họ không phải đang ở công ty sao?

Sao lại ở nhà Kỳ Tư Vũ?

Tô Dạ đã lừa tôi!!

Cảm giác nhục nhã dâng trào.

Tôi điên cuồng gọi cho Tô Dạ.

Điện thoại tắt máy.

Tôi luôn để ý đến quá khứ của Tô Dạ và Kỳ Tư Vũ.

Không phải vì ta là người cũ của .

Mà vì mỗi khi nhắc đến Kỳ Tư Vũ, Tô Dạ chưa bao giờ thật với tôi.

Nhìn chằm chằm vào bức ảnh ta gửi, tôi bật khóc.

Tối qua đọc bài đăng trên trang cá nhân của ta, tôi không rơi nước mắt.

Nhưng bức ảnh này… đã vỡ hoàn toàn lòng tin của tôi dành cho Tô Dạ.

Gần đây, tôi rất dễ , trước kia tôi không như .

Mọi cảm của tôi như bị phóng đại, chỉ cần thấy khó chịu một chút, nước mắt sẽ không kìm mà rơi xuống.

Khóc xong, tôi lau đi đôi mắt sưng đỏ, nheo mắt thu dọn đồ đạc.

Tôi phải đi! Tôi không muốn ở lại đây nữa!

19

Tôi nhắn cho Tô Dạ một tin.

“Tô Dạ, chúng ta chia tay đi! Đừng đến tìm em.”

Sau đó, tôi mua vé tàu cao tốc, thẳng đến thành phố Z.

Trên tàu, Tô Dạ liên tục gọi điện, tôi đều từ chối.

Anh nhắn tin cho tôi.

“Tối qua, sau khi đến công ty, Kỳ Tư Vũ người giúp việc nhà ta có việc rời đi, con ta ở nhà một mình, ta không yên tâm.”

“Anh vốn định đưa ta về rồi quay lại công ty.”

“Nhưng vì một số dữ liệu cần ta xác nhận, ở lại nhà ta để kiểm tra.”

“Không ngờ lại ngủ quên trên ghế sofa.”

Tôi nhắn lại cho .

“Không còn quan trọng nữa.”

“Em đang ở đâu?”

“Lâm Tiểu Tiểu! Mau trả lời ! Em đang ở đâu?”

Tô Dạ nhắn xong lại gọi điện cho tôi.

Giọng phát thanh trên tàu vang lên.

Tôi dứt khoát tắt máy.

20

Tôi ở lại một khách sạn nổi tiếng mà chị học cùng mở ở thành phố Z.

Khách sạn này rất đẹp, giống như hình ảnh mà tôi và chị ấy từng mơ ước lúc còn trẻ.

Chị thấy đôi mắt sưng đỏ của tôi, ôm tôi vào lòng, không hỏi gì cả.

Chị ấy sắp xếp cho tôi một căn phòng rất đẹp.

Chỉ , tôi muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.

Tôi nằm trên giường, nghĩ về những năm tháng đã qua với Tô Dạ.

Những ngày chúng tôi quen nhau và nhau, tôi đều rất vui vẻ.

ấy không có thời gian dành cho tôi, chỉ cần nghĩ rằng ấy sẽ trở về sau khi xong việc, tôi cảm thấy an tâm.

Dù có một mình ở đảo Sanya trong một khoảng thời gian, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay.

Huệ Huệ gọi điện hỏi tôi:

“Cậu đã quyết định chưa? Thật sự muốn chia tay sao?”

“Ừ. Mình chủ chia tay còn hơn để ấy trước.”

Huệ Huệ thở dài tôi đã quyết định thì đi, có chuyện gì thì gọi cho ấy.

Tô Dạ vẫn gọi điện cho tôi không ngừng.

Khi tôi nhấc máy, giọng ấy liền gào lên:

“Lâm Tiểu Tiểu, em đâu rồi?”

“Em đã rời khỏi thành phố G rồi.”

“Lâm Tiểu Tiểu, chia tay là chuyện của hai người, chưa đồng ý, em quay lại đi!”

“Em không muốn.”

Nói xong, tôi òa khóc.

“Tô Dạ, muốn em quay lại, Kỳ Tư Vũ thì sao?”

“Anh vẫn thích ta phải không?”

“Cái gì liên quan đến Kỳ Tư Vũ? Anh và ta chẳng có gì!”

“Chẳng có gì? Anh mà còn ngủ chung với ta?”

“Anh khi nào ngủ cùng ta…”

Tôi đã cúp máy.

Tô Dạ gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn tôi không xem, trực tiếp chặn ấy.

21

Sáng hôm sau.

Khi tôi đánh răng, cảm thấy buồn nôn từ cổ họng truyền lên.

Lúc đó tôi mới nhận ra.

Tháng trước và tháng này tôi đều không có kinh nguyệt!

Có thể tôi đã mang thai!

Ngày hôm qua vừa chia tay trai, hôm nay lại phát hiện mình có thai.

Tôi đúng là đen đủi mà!

Liệu tôi có nên cho Tô Dạ biết không?

Tôi không nỡ bỏ đứa bé.

Tôi muốn giữ lại.

Tôi ở lại khách sạn.

Khi chị hỏi tôi có muốn đầu tư mở chi nhánh không, tôi đồng ý.

22

Một tuần sau.

Khi chị nghe tôi có thể mình mang thai, chị ấy bảo tôi phải tìm cha cho đứa bé!

Chị ấy công viên Kiếm Lan ở thành phố Z nổi tiếng là nơi hẹn hò, rất nhiều người từ các nơi khác đến đây để tìm đời.

Chị bảo tôi đi thử xem!

Tôi biết chị ấy thấy tôi cứ ở mãi trong khách sạn, lại cộng thêm việc ốm nghén, tinh thần tôi không tốt.

Chị muốn tôi ra ngoài thay đổi không khí.

Chị trang điểm cho tôi thật đẹp rồi đưa tôi ra ngoài.

Khi đến khu hẹn hò, tôi mới phát hiện đây toàn là những ông bà già.

Người đông đúc như chợ rau.

Có vài ông bà đưa sơ yếu lý lịch cho tôi, bảo tôi thêm WeChat để trò chuyện.

Tôi hỏi họ có thể có con không?

Hai bà lão lập tức giật lại sơ yếu lý lịch.

Những người khác tôi cầm sơ yếu lý lịch, ánh mắt đầy nhiệt .

Tôi trả lại sơ yếu lý lịch cho họ.

Thực ra tôi cũng không phải đến đây để hẹn hò.

23

Ngồi trên băng ghế trong công viên, tôi nghĩ về Tô Dạ, nghĩ về đứa bé trong bụng.

Lại một lần nữa tôi bật khóc.

Tôi nghĩ, có lẽ vì mang thai mà tôi trở nên dễ khóc như .

Mang thai tôi cực kỳ dễ , không thể kiểm soát bản thân.

Không biết đã khóc bao lâu, một chiếc khăn ướt có mùi hoa đưa đến trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nheo mắt người phụ nữ trước mặt.

Cô ấy có một khí chất thanh nhã và dịu dàng.

Tự nhiên toát ra, khiến người ta không thể không muốn lại gần.

“Cảm ơn chị.”

Tôi với giọng mũi nặng.

“Không có gì, không có khó khăn nào mà vượt qua không , lau nước mắt đi, ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc như bình thường.”

Giọng chị ấy thật dễ nghe, tôi cảm giác như mình đã gặp ấy ở đâu đó.

Có lẽ vì cảm giác thân quen ấy mà tôi không thể không chia sẻ với ấy.

Tôi kể cho ấy nghe về chuyện tôi và Tô Dạ, về việc chúng tôi đã nhau như thế nào.

Rồi đến chuyện đầu của ấy trở về, ấy gần như ở bên ấy mỗi ngày.

Anh ấy không giải thích gì khi tôi hỏi, cuối cùng còn ngủ chung với ta.

Sau khi chia tay, tôi phát hiện mình mang thai.

Tôi không muốn quay lại tìm ấy.

Nhưng lại không nỡ bỏ đứa bé, một mình nuôi con khiến tôi rất mơ hồ về tương lai.

Những điều này, tôi không dám với Huệ Huệ và chị , cũng không dám với gia đình.

Không ngờ, tôi lại có thể hết tất cả với một người mà tôi chỉ mới quen chưa đầy một giờ.

24

Chị ấy tên là Tuyết Tử Cầm.

Chị chị sắp 50 tuổi rồi.

Tôi nghĩ chị chỉ tầm 30 mấy tuổi thôi.

Chị bảo năm năm trước chị phát hiện chồng ngoại .

kia đã có con 6 tuổi, chuẩn bị vào tiểu học và cần thủ tục hộ khẩu, lúc ấy chồng chị mới ly hôn với chị, chị mới biết.

Sau khi ly hôn, chị từng mắc bệnh trầm cảm.

Chị ở viện dưỡng bệnh hơn bốn năm.

Những năm qua, chị đã từ địa ngục vươn lên.

Giờ chị đã suy nghĩ thông suốt.

Phụ nữ phải sống tốt, bản thân mình.

Hiện tại mỗi ngày chị đi bộ, thi thoảng l.à.m t.ì.n.h nguyện để tuyên truyền sức khỏe tâm lý cho phụ nữ.

Khi tôi chuẩn bị rời đi, chị ấy thêm WeChat của tôi.

Chị hẹn ngày mai sẽ đi cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra thai kỳ.

25

Thế là lần đầu tiên tôi đi kiểm tra thai kỳ, là chị Tử Cầm chưa quen thân đi cùng đã đi cùng tôi.

Tôi đã từng tưởng tượng, nếu tôi và Tô Dạ kết hôn và có con, ấy sẽ đi cùng tôi kiểm tra thai kỳ.

Vậy mà giờ, tôi lại đi trong hành lang bệnh viện đông đúc, không có ấy.

Tôi vào giấy siêu âm trong tay.

Thai 10 tuần, bé rất khỏe mạnh, bác sĩ dặn tôi giữ tâm trạng vui vẻ.

Sau đó bác sĩ tiễn tôi ra ngoài và để lại chị Tử Cầm.

Tôi không kìm , lén lút nghe.

 Bác sĩ phụ nữ mang thai mà tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi, phải ý dẫn dắt, giữ tâm trạng vui vẻ.

Nếu không, nghiêm trọng có thể bị trầm cảm.

Đùa sao, tôi sao mà bị trầm cảm?!

Tôi không nghe tiếp nữa.

Chờ khi chị Tử Cầm ra ngoài, tôi hỏi chị ấy.

Chị ấy chỉ bảo tôi giữ tâm trạng tốt, ăn uống điều độ, ngủ đủ giấc và bổ sung dưỡng chất, đại khái giống như bác sĩ dặn.

Chị ấy bảo tôi chuyển đến sống với chị ấy.

Con trai chị ấy luôn sống ở thành phố G, giờ chị ấy chỉ có một mình.

Tôi từ chối, tôi đã nhận quá nhiều sự tốt bụng của chị ấy.

Tôi hỏi chị ấy chúng ta đã gặp nhau ở đâu trước đây chưa?

Chị ấy lắc đầu, bảo không biết tại sao khi thấy tôi ngồi khóc trên ghế công viên, chị rất thương xót, chỉ muốn đối tốt với tôi, có lẽ là duyên phận.

Vậy là, tôi và chị Tử Cầm trở thành bè.

Tôi vẫn gọi chị ấy là “Chị Cầm”.

Chị ấy rằng khi tôi sinh xong, chị sẽ cùng tôi nuôi đứa cháu trong bụng.

Con trai chị rất xuất sắc, đến lúc đó sẽ cho con chị dạy đứa em trai.

Nghe chị ấy , con trai chị 26 tuổi rồi, tôi không dám nghĩ đến việc có một người cháu lớn như .

Tôi không dám với chị ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...