Biết đâu sau này hai kẻ này vẫn sẽ nghĩ cách vào thành phố.
Chi bằng tôi đưa họ lên, tự tay đẩy họ xuống vực sâu vĩnh viễn.
Hoàn toàn cắt đứt giấc mộng đẹp của họ.
Đến thành phố.
Một nhóm người tò mò ngó đông ngó tây.
Lương Tú Lan kích kéo tay Lục Dã,
“Anh Lục, kem phấn, em muốn mua.”
“Được, thì…”
Lời Lục Dã đột ngột dừng lại.
Hắn suýt quên rằng mình đã không còn là nhân viên xuất sắc có chút tài sản ở kiếp trước nữa.
Hắn vừa từ trong làng ra, trên tay gì có tiền?
Đang nghĩ ngợi, Lục Dã tôi: “Cô trả tiền.”
“Anh dựa vào đâu?” Tôi cạn lời hắn.
“Dựa vào đâu ư! Chỉ dựa vào việc vừa nãy suýt nữa tôi và Tú Lan không lên xe!”
Lục Dã hung tợn tôi.
Tôi nhướn mày, đang định móc mỉa hắn vài câu.
Vương Cường kéo tôi lại.
“Thôi rồi, chúng ta còn phải nhanh chóng đến nhà máy báo danh nữa, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Những người đồng hương khác cũng vội vàng khuyên nhủ.
Lục Dã nghiến răng, không gì thêm.
Thời gian không còn sớm, hắn cũng không dám chậm trễ thêm nữa.
Lương Tú Lan thấy không khí không ổn, bèn đứng ra xoa dịu,
“Không sao đâu, Lục Dã, em không sao cả.”
Điều này càng khiến Lục Dã thêm xót xa cho ta.
Lục Dã dùng sức đẩy tôi một cái, “Cô ngoan ngoãn một chút đi.”
[ – .]
Nói xong, hắn liền kéo Lương Tú Lan rời đi.
Khi đi ngang qua tôi, Lương Tú Lan liếc tôi một cái đầy khiêu khích,
“Đáng đời.”
Đến nhà máy dệt, Lương Tú Lan chen lên trước tôi để nộp thư giới thiệu.
Xong việc, ta còn không quên thì thầm bên tai tôi.
“Người cha c.h.ế.t sớm của chị vẫn rất hữu dụng đấy, thay em cảm ơn ông ấy nhé.”
“Vậy sao, hy vọng đừng hối hận.” Tôi nghiến răng.
“Em hối hận cái gì?”
Lương Tú Lan cố ý khoe khoang chiếc đồng hồ mới trước mặt tôi.
“Chị thấy chưa, đây là Lục Dã mua cho em đấy.”
Lương Tú Lan Lục Dã đang việc với người phụ trách, khóe môi cong lên.
“Chị có biết tiền tuất hàng năm của chị biến đi đâu mất không? Ở chỗ em đây này, Lục Dã chỉ sợ em không có tiền ăn thịt thôi.”
“Anh ấy còn em kiều, thì phải cưng chiều tử tế. Còn chị, chỉ xứng ăn cám ăn rau.”
Trong đáy mắt tôi trào dâng hận ý ngút trời.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Lương Tú Lan quả thật luôn mặc quần áo mới, những trong làng ai nấy đều mặt vàng như nghệ, thân hình gầy gò, chỉ có ta là hồng hào đầy đặn…
Lúc đó tôi chỉ nghĩ là do cha mẹ ta thương ta.
Bây giờ mới biết, thì ra là dùng tiền tuất của tôi để ăn sung mặc sướng.
Nghĩ đến đây, hận ý của tôi đối với Lục Dã lại tăng thêm vài phần.
Người phụ trách vẫn đang xem xét giấy tờ cẩn thận.
Không ai để ý thấy, lông mày người phụ trách càng cau chặt hơn.
Thấy sắc mặt tôi căng thẳng khó coi, Lương Tú Lan nghiêng ngả.
Lục Dã thỉnh thoảng lại liếc xéo tôi một cái bằng khóe mắt, như đang cảnh cáo tôi đừng chuyện.
Lúc bấy giờ, trước cổng nhà máy dệt tụ tập không ít phóng viên đến phỏng vấn.
Lương Tú Lan và Lục Dã chen lên hàng đầu.
Lương Tú Lan hất hất mái tóc đen bóng mượt, hướng về phía ống kính nở nụ cố tỏ ra kiên cường:
“Chào mọi người, tôi là con của liệt sĩ Lương Chung Quốc.”
Bạn thấy sao?