Tàu lửa sắp khởi hành rồi.
Thế mà vị hôn phu lại cứ khư khư giữ chúng tôi lại, nhất quyết đòi đợi con nhỏ Lương Tú Lan “bệnh công chúa” đang rửa mặt bên bờ sông.
Đây là chuyến cuối cùng đi đến Nhà máy dệt quốc doanh.
Nếu bỏ lỡ, chúng tôi chỉ có thể ở lại vùng nông thôn.
Vào thời khắc cuối cùng khi tàu lửa chuẩn bị lăn bánh, tôi cắn chặt răng, ra hiệu cho mấy người cùng đi khiêng vị hôn phu lên tàu.
Nhờ , chúng tôi vào nhà máy thuận lợi, trở thành những công nhân dệt vinh quang.
Còn Lương Tú Lan thì lỡ mất đợt tuyển dụng, buộc phải ở lại làng, gả cho lão góa vợ và ba năm sinh hai đứa con.
Lần sinh nở cuối cùng, ta gặp nạn và qua đời. Sau khi chết, thậm chí còn bị ép minh hôn.
Vị hôn phu của tôi mặt mày không chút gợn sóng,
Thế ngay đêm tân hôn, hắn lại dùng dây gai siết chặt cổ tôi.
Hai mắt đỏ ngầu, đầy oán độc:
“Đồ lòng dạ rắn rết nhà , chính đã khiến Tú Lan mất đi cơ hội lên thành phố công nhân!”
“Cô ấy sống trong đau khổ giày vò như thế, dựa vào cái gì mà sống yên ổn!”
Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi đã trở về thời điểm tàu lửa sắp khởi hành.
Nhìn bóng lưng vị hôn phu đang ngóng về phía bờ sông, tôi buông tay hắn ra.
Lần này, cứ để hắn tự gánh lấy hậu quả đi.
…
“Các người vội gì mà vội, vội đi đầu thai à?”
“Dù sao giấy giới thiệu cũng ở chỗ tôi, các người giỏi thì tự đi lên tàu đi.”
Lục Dã ưỡn cổ, mặt mày đầy phẫn uất.
Thế không có giấy giới thiệu, chúng tôi ngay cả lên tàu cũng không .
Nghe thấy tiếng cãi vã, tôi vẫn còn đang bàng hoàng.
Sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi về cái c.h.ế.t vẫn bao trùm lấy tôi.
Dưới cái nắng gay gắt, mấy thanh niên cùng đi đang cãi vã dữ dội với Lục Dã.
Có người muốn xông lên giật lấy giấy giới thiệu.
Nhưng lại thấy mặt Lục Dã vặn vẹo dữ tợn, một tay hắn kẹp bật lửa.
“Các người mà còn ép tôi, tôi sẽ đốt giấy giới thiệu đi, không ai đi hết.”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sợ đến tái mặt.
Có thể lên thành phố vào nhà máy công nhân, trong thời đại này, tương đương với “mồ mả tổ tiên bốc khói xanh”.
“Lục Dã, mày điên rồi à? Mày muốn đợi Tú Lan thì tự mày đợi đi, tại sao lại kéo cả bọn tao theo?”
“Đúng đấy, nhanh đưa giấy giới thiệu lại cho chúng tôi đi.”
Giữa những lời trách móc của mọi người, Lục Dã vẫn không hề lay .
Ánh mắt hắn lạnh lẽo đáng sợ, thấy có người muốn xông đến giật, hắn lập tức quẹt diêm,
“Cứ lại gần nữa, chúng ta sẽ cùng nhau xuống địa ngục.”
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều sững sờ.
Không ai dám hành thiếu suy nghĩ nữa.
[ – .]
Lục Dã nghiến răng nghiến lợi,
“Các người đúng là ích kỷ! Chúng ta đều là người cùng làng, cũng coi như có chút họ hàng, mà các người lại muốn bỏ lại Tú Lan.”
“Giấy giới thiệu của Tú Lan cũng ở chỗ tôi, nếu chúng ta đi rồi, Tú Lan phải sao?”
Vì Lục Dã là con trai của Trưởng thôn, bình thường hắn có chút uy tín trong làng.
Trước khi lên đường, Trưởng thôn đã giao nó cho Lục Dã giữ.
Lục Dã sẽ giúp chúng tôi bảo quản, nên chúng tôi cũng đồng ý.
Giờ đây, ruột gan của tất cả mọi người đều hối hận xanh cả.
Có người kéo tôi lại ,
“Lương Vân, nhanh đi khuyên nhủ vị hôn phu của đi, kéo dài nữa là chúng ta sẽ lỡ chuyến xe đấy.”
Tôi cụp mắt xuống.
Lục Dã khi nào thì nghe lời tôi?
Người mà hắn một lòng quan tâm, từ đầu đến cuối đều là Lương Tú Lan.
Cha tôi là một liệt sĩ.
Ngày tôi chào đời, tin dữ về cha tôi truyền đến, mẹ tôi chịu kích quá lớn, xuất huyết ồ ạt mà qua đời.
Từ nhỏ tôi đã lớn lên cùng ông nội.
Sau đó, ông nội cũng mất.
Thế là tôi gia đình Trưởng thôn nhận nuôi.
Trong mắt người ngoài, gia đình Trưởng thôn có có nghĩa, sẵn lòng cưu mang một nhi như tôi.
Nhưng phải đến khi tôi c.h.ế.t một lần, tôi mới rõ, gia đình Lục Dã nhận nuôi tôi là để chiếm đoạt gia sản.
Không chỉ vì ngôi nhà và đất đai của gia đình tôi, mà hơn hết là để chiếm lấy tiền tuất liệt sĩ nhi của tôi.
Đôi mắt lạnh lẽo của Lục Dã tôi chằm chằm.
“Sao thế Lương Vân, em cũng muốn ngăn à?”
“Không có, đúng, chúng tôi thực sự không nên bỏ lại Tú Lan.”
Tôi cố hết sức che giấu nỗi hận trong lòng.
Nghe tôi , những người đồng hương lập tức không vui.
“Lương Vân, có thể lý trí một chút không? Không thể vì hắn là vị hôn phu của mà lại bao che cho hắn.”
“Đúng đấy, nếu chúng tôi vì chuyện này mà lỡ mất cơ hội lên thành phố vào nhà máy, các người có chịu trách nhiệm nổi không?”
Những lời mắng mỏ của những người đồng hương khiến Lục Dã càng thêm khinh thường.
Hắn lạnh lùng liếc bọn họ, rồi quát:
“Kêu cái gì! Sở dĩ các người có cơ hội vào nhà máy là do cha tôi đã tranh thủ cho các người đấy.”
“Còn lằng nhằng nữa, thì đừng ai đi nữa.”
Lục Dã lắc lắc giấy giới thiệu trong tay, vừa đắc ý vừa khiêu khích.
Thấy tôi vẫn luôn im lặng, hắn liếc tôi một cái,
“Lương Vân còn nghe lời hơn các người đấy, các người nên học tập ấy đi.”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi khẩy một tiếng, không phản bác.
Lục Dã cũng giỏi tự tô vẽ bản thân thật.
Cơ hội vào nhà máy trong làng tăng lên nhiều như , thì liên quan gì đến gia đình Lục Dã hắn ta chứ?
Bạn thấy sao?