Tra Nam Chẳng Đáng [...] – Chương 8

Không ngờ trong ổ cứng lại có chứng cứ về việc ta dụ dỗ các nữ sinh viên đại học cho những nhân vật quyền lực.

Có lẽ ta giữ lại những thứ này để đòn bẩy ép buộc người khác.

Thảo nào Tống Dục Thư luôn nghi ngờ tôi giao dịch sắc tiền.

Hóa ra, chính ta mới là kẻ lòng dạ đen tối.

Cũng dễ hiểu tại sao ta lại coi trọng Tống Giai Nhụy như .

Cô ta giúp Tống Dục Thư móc nối các mối quan hệ, rất nhiều đã bị ta lừa gạt và bị hủy hoại bởi tay ta.

Quan hệ đồng phạm, dĩ nhiên còn thân thiết hơn vợ chồng bình thường.

Cái ổ cứng này xuất hiện ở đâu cũng là thảm họa đối với ta.

Ban đầu tôi định trả thù Tống Dục Thư thật nặng, khiến ta quay về như hồi mới gặp tôi, với hai bàn tay trắng.

Nhưng giờ đây, Tống Dự Thư và Tống Giai Duệ nên đoàn tụ trong phòng giam trước đã.

Còn kẻ có "sạch sẽ" đến đâu thì sẽ sống thế nào ở nơi không chút riêng tư như nhà tù, ai mà biết ?

11

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ, tôi cảm thấy buồn chán nên ghé thăm Tống Giai Nhụy.

Tôi thật sự tò mò, tại sao ta lại chung đến thế với một người đàn ông?

Làm người thứ ba, đã là vấn đề đạo đức.

ta mà phạm pháp, lại càng kỳ lạ.

Tống Giai Nhụy bị phát hiện mắc ung thư gan khi ở trong tù.

Giờ đây, tóc ta khô xơ, sắc mặt vàng vọt, cũng không còn giả vờ tội nghiệp nữa.

Nghe câu hỏi của tôi, ta lại một cách điên cuồng: “Tại sao ư? Vì tiền chứ còn vì gì nữa? Tao hạ mình suốt bao lâu nay, nếu không vì tiền, chẳng lẽ vì chút khoái lạc ư? Mấy thứ đó, đâu mà chẳng có?”

“Tao không có học vấn, cũng chẳng có khả năng gì đặc biệt, ngoài việc việc nhà và nấu nướng, dựa vào những thứ này thì bao giờ mới có thể sống tử tế?”

“Bọn tao rất kín đáo, ngay cả khi chuyện về việc đó cũng đều dùng ám hiệu, không ngờ lại vì một chút sơ hở mà bị bắt bởi mày.”

“Nhưng Ôn Dao, mày thật sự quá tàn nhẫn. Dù sao hai người chúng mày cũng từng là vợ chồng cơ mà, ta cũng không thật lòng tao, mà màu vẫn thẳng tay đưa ta vào tù, mày không có chút nào gọi là lòng sao?”

Tôi không trả lời câu hỏi của ta.

Để ta tự nghĩ thôi, đã vào đó rồi, còn chưa thông suốt sao?

Dù quan hệ của chúng tôi có hòa hợp, dù ta tôi đến chết đi sống lại, chỉ riêng việc ta phạm pháp cũng đã đủ để tôi không bao che cho ta.

Hơn nữa, một quả lê bị rơi xuống hố phân, dù không dính bẩn, vẫn người ta buồn nôn.

Còn Tống Dục Thư.

Anh ta coi tôi như kẻ ngốc mà cợt bao nhiêu năm, tôi không thể để ta yên lành .

Tôi đã thông báo về việc ta vào tù cho những bị , lại tìm cách sắp xếp để ta ở chung phòng với nhóm người có sở thích đặc biệt.

Rồi tôi với những người đó về tội ác của Tống Dục Thư.

Điều này không phải là vi phạm pháp luật, mà chỉ là… tôn trọng nhu cầu hợp lý của phạm nhân.

Thỉnh thoảng, tôi sẽ gửi hình ảnh thảm của ta cho những phẫn uất để xoa dịu nỗi lòng.

Cứ như thể tôi nuôi một thú cưng điện tử từ xa, mỗi lần thấy những vết thương mới trên người ta, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Vết thương có thể lành, sự phẫn uất trong lòng cũng có thể tan biến.

Dù cuối cùng có để lại sẹo, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, việc thấy kẻ thủ ác chịu quả báo vẫn là liều thuốc giúp xoa dịu tâm hồn.

Tống Dục Thư cứ mãi trong trạng thái chửi rủa, khóc lóc, cầu xin.

Nhưng đây là vấn đề của ta, chẳng liên quan đến những người khác đã gì.

Những người đó chỉ thân thiện giao lưu với ta vài lần, họ có gì sai đâu?

Tiếc rằng, ta chưa kịp nếm trải hết đòn báo thù riêng từ tôi.

Anh ta chết vì ngừng tim do dị vật xâm nhập vào trực tràng.

Bố mẹ ta thấy xấu hổ nên từ chối nhận xác.

Tôi vốn là người mềm lòng, chủ đứng ra lo liệu tang lễ cho ta.

Cùng với vài dần dần trở nên vui vẻ hơn, chúng tôi chọn một nhà vệ sinh khô hôi thối nhất, từng nắm từng nắm, rải tro cốt ta vào đó.

Ban đầu, Kỳ Miểu còn định để mỗi người nhổ một bãi nước bọt.

Nhưng điều kiện không cho phép, mùi quá nồng, chúng tôi cay cả mắt.

Chỉ biết chân thành hy vọng, ta có thể thích nơi an nghỉ này.

Còn tôi, chỉ đành tiếp tục điều hành công ty sắp lên sàn chứng khoán và cùng Kỳ Miểu tận hưởng những điều tốt đẹp của cuộc sống.

- Hết -

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...