"Yên tâm, tôi chẳng xem gì cả. Chỉ cần hôm nay ký vào đơn ly hôn, tôi sẽ mãi mãi không vào nó. Thế nào?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng kính vỡ.
Hóa ra, ta cũng biết mất kiểm soát.
"Đừng nữa, cái ổ cứng đó rất quan trọng với , em giữ cũng chẳng ích gì. Dù sao, đó là đồ của ."
Thấy ta mất bình tĩnh như , tôi lại càng vui vẻ.
Điều này cho thấy trong ổ cứng đó hẳn có thứ rất quan trọng.
"Tống Dục Thư, ít nhất hiện giờ tôi vẫn là vợ hợp pháp của . Ngoại trừ bàn chải, tất và đồ lót của , tôi có quyền xử lý một nửa tài sản của . Nếu có ý kiến thì cứ báo cảnh sát đi."
Tôi không rõ là vì giận dữ hay lý do nào khác, răng của Tống Dục Thư nghiến ken két.
Điều đó càng khiến tôi vui hơn.
Chín giờ sáng.
Tống Dục Thư với khuôn mặt âm trầm cùng tôi bước vào và ra khỏi phòng đăng ký ly hôn, mỗi người cầm theo hai cuốn sổ.
Có lẽ vì đã từ bỏ việc giả vờ, giọng điệu của ta lạnh lẽo: "Ôn Dao, em nghĩ rời khỏi rồi em có thể tìm người tốt hơn sao? Đừng mơ nữa. Ly hôn xong, em chẳng qua chỉ là món hàng cũ, là thứ đồ bẩn thỉu mà thôi."
"Em có nghĩ tại sao không chê Tiểu Nhụy mà chỉ chê em không?"
"Ngày nào em cũng tỏ ra là một người phụ nữ mạnh mẽ, ba ngày thì hai ngày không về nhà, ai biết em gì ngoài kia? Cái đống hợp đồng kia, ai mà chẳng hiểu cách em kiếm chúng."
Tôi lấy ra một chai thuốc nhỏ mắt từ túi và nhỏ vào mắt.
Đúng lúc này, Kỳ Miểu đi tới, ấy liếc Tống Dục Thư một cái rồi hỏi tôi: "Sao thế này? Anh ta cậu tức phát khóc à?"
Tôi lắc đầu: "Nhìn thấy thứ bẩn thỉu nên rửa mắt thôi. Có những người, bản thân là khỉ, lại cứ nghĩ người khác cũng đầy lông lá. Thật kinh tởm."
"Tại sao Ôn Dao, em lúc nào cũng khó nghe ? Hôn nhân của chúng ta đến lúc này, chẳng lẽ đều là lỗi của sao? Em không thể tự tìm lỗi từ bản thân một chút à?"
"Tôi có tìm mà. Tôi chắc chắn là có sai."
Tống Dục Thư nghe , sắc mặt dịu lại một chút.
"Lỗi của tôi là mù mắt, bao năm qua cứ coi như một con người."
"Ai mà ngờ , lại chẳng hề muốn người."
Kỳ Miểu chỉ vào mặt Tống Dục Thư, mắng không kiêng nể: "Trên đời sao lại có loại đàn ông kinh tởm như ? Anh là loại ếch nhái nào tiến hóa thành đấy? Sao ấy phải tìm lỗi từ bản thân? Anh sao không tự lại mình?"
"Úi chà, gấu Bắc Cực giảm số lượng, mực nước biển dâng cao, còn con Husky nhà tôi hôm qua bị táo bón, phải chăng cũng nên tự hỏi mình xem, có phải tất cả là lỗi của không? Dù sao việc còn thở trên đời này đã là một tội ác rồi!"
Tôi kéo Kỳ Miểu rời đi, ấy vẫn ngoảnh lại, giậm chân mắng không ngớt.
Ra tới bên ngoài, Kỳ Miểu nhíu mày tôi: "Không phải chứ, cậu vẫn còn chút gì lưu luyến với cái loại này sao?"
Tôi trừng mắt ấy.
Làm gì có chuyện đó?
Trước đây, tôi nhẫn nhịn vì tôn trọng thói quen sống của ta.
Nhưng cái gọi là "sạch sẽ" của ta lại có ngoại lệ, điều đó với tôi chẳng khác nào ta cố sỉ nhục tôi vì sự bất tài của mình.
Tống Dục Thư nghĩ rằng chỉ cần ly hôn là xong chuyện, trên đời này gì có chuyện dễ dàng như !
10
Ổ cứng của Tống Dục Thư quả thật chứa rất nhiều bí mật.
Tôi và Kỳ Miểu ngồi trước màn hình, hết những tài liệu đó rồi nhau.
"Thật kinh khủng."
Miệng ta cứ chê người khác bẩn thỉu, hóa ra người bẩn nhất lại là chính ta.
Anh ta tưởng sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi sẽ hủy ổ cứng hoặc trả lại cho ta.
Dù sao tôi vẫn luôn giữ lời với người khác.
Nhưng với loại người này thì không.
Vì , trong khi ta đang giận dữ và điên cuồng hét trong điện thoại, dùng những lời lẽ bẩn thỉu nhất để chửi rủa tôi, thì tôi chẳng hề có chút cảm nào.
Tôi nằm trên bãi biển ở Fiji, ném điện thoại sang bên cạnh, rồi nhét nho vào miệng.
Thấy tôi không trả lời, ống Dục Thư bắt đầu hạ giọng cầu xin, nhắc lại quá khứ, cố gắng đánh vào cảm.
"Ôn Dao, chúng ta trước đây tốt như , sao giờ lại thành ra thế này?"
Lần này, tôi đáp lại.
"Vì người và súc sinh không thể chung sống."
Kỳ Miểu cầm điện thoại giơ lên trước mặt tôi, báo hiệu rằng cảnh sát đã xác định vị trí của ta.
"Có gì muốn , thì với cơ quan điều tra đi."
Khi tháo máy tính của Tống Dục Thư, tôi chỉ nghĩ rằng mình có thể tìm thấy một chút sơ hở hoặc bằng chứng nào đó.
Bạn thấy sao?