Thế mà ta lại kể với Tống Giai Nhụy rằng: "Em không biết đâu, hôm nay Ôn Dao về, quần áo ướt đẫm mồ hôi, cứ thấy trên người ấy có mùi hôi khó chịu."
Những năm qua, thứ tôi tưởng là cùng nhau phấn đấu hóa ra chỉ là một trò .
Khi Kỳ Miểu gửi thỏa thuận ly hôn đã chỉnh sửa xong cho tôi, trời đã sáng rõ.
Có vẻ như ấy cũng thức trắng đêm.
[Chị em có thể cho cậu sự ủng hộ, đó là chúc cậu hôm nay ký đơn, ngày mai đi thủ tục, cố lên, chủ tịch Ôn!]
5
Tôi ngủ một giấc đến tận trưa.
Tống Dục Thư vẫn chưa quay về nhà.
Thật đáng tiếc.
Tôi thật sự rất muốn thấy vẻ mặt của ta khi phát hiện ra phòng việc của mình bị đập tan hoang, máy tính bị tháo rời.
Nhưng cũng không sao, sau này sẽ còn nhiều lần nữa để ta phát điên.
Tôi mang theo thỏa thuận ly hôn đến công ty, thẳng tiến đến văn phòng của Tống Dục Thư.
Mở cửa ra, tôi thấy Tống Giai Nhụy đang ghé sát vào tai Tống Dục Thư thì thầm điều gì đó.
Tống Dục Thư hơi nghiêng người, ánh mắt dịu dàng như muốn lan tràn.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, phối cùng cà vạt màu bạc sáng.
Còn Tống Giai Nhụy thì diện áo sơ mi lụa trắng ngọc trai và chân váy xanh đen.
Quả là một cặp nhân công sở đẹp đôi, đến tôi cũng suýt bị “quắn quéo” vì họ.
Tôi dùng gót giày gõ hai cái xuống sàn, "cộp cộp" hai tiếng: "Hay là, tôi kê sẵn giường cho hai người luôn nhé?"
Tống Dục Thư ngồi thẳng dậy, cau mày: "Em đang linh tinh gì thế? Mỉa mai người khác ư, trông em giống hệt như thể loại quái quỷ gì đấy?"
"Giống cái thể loại sắp ly hôn đấy."
Tôi ném bản thỏa thuận ly hôn lên ngực Tống Dục Thư rồi ngồi phịch xuống sô pha.
Tống Giai Nhụy đỏ hoe hai mắt: "Ôn tiểu thư, em với chủ tịch Tống vừa nãy chỉ là..."
Tôi không ngắt lời, chỉ nhướng mày chờ ta giải thích.
Cô ta bặm môi, chớp mắt vài cái, không gì thêm.
"Nếu dám thẳng thắn thừa nhận là đang hoại gia đình người khác, thì tôi cũng sẽ xem trọng vài phần đấy."
"Nhưng với cái kiểu giả vờ ấp a ấp úng thế này thì thật là khiến người ta buồn nôn. Cô nên quay lại việc của mình thì hơn. Pha cho tôi một tách cà phê."
Tôi phẩy tay như xua chó.
Tống Giai Nhụy Tống Dục Thư với ánh mắt cầu cứu, ta chẳng có phản ứng nào.
Cô ta tức giận quay phắt người, giậm chân bỏ ra khỏi phòng.
Lúc này, Tống Dục Thư mới tìm lại giọng : "Ôn Dao, Tiểu Nhụy vừa rồi chỉ đang bàn về quà sinh nhật cho em thôi. Em sỉ nhục ấy như có phần quá đáng rồi."
Tôi bật nhạt: "Tống Dục Thư, chúng ta bên nhau sáu năm, gọi tôi là Ôn Dao. Nhưng cái thư ký váy ngắn đến lộ nửa mông kia, lại gọi là Tiểu Nhụy."
"Ngay cả việc tặng quà cho tôi mà cũng phải bàn bạc với ta, chẳng lẽ mấy chuyện về nhà lúc mấy giờ, tắm lúc nào, tắt đèn lúc nào cũng phải có sự gật đầu của ả sao?"
Tống Dục Thư bực mình : "Ôn Dao, em không thể bớt bậy bạ đi sao!"
Tôi chống cằm, ung dung trả lời: "Không thể. Nếu nuốt mấy lời bậy bạ kia vào, tự tôi lại thấy mình thật dơ bẩn."
Tống Dục Thư nhíu chặt mày lại: "Sao em lại thành kiến đến ? Giữa và Tiểu Nhụy không có loại quan hệ mà em nghĩ đâu. Cô ấy…"
"Đã pha xong cà phê rồi."
Tống Giai Nhụy bước vào, nụ trên gương mặt ta rạng rỡ một cách kỳ lạ.
Cô ta đưa ly cà phê, trên thành ly còn một chút bọt trong suốt nhỏ.
Tôi nâng ly cà phê lên, bước đến bên cạnh Tống Dục Thư: "Tốt, bây giờ tôi không thành kiến nữa. Tôi tin ."
Sắc mặt Tống Dục Thư dịu lại đôi chút.
Nhưng nụ mới vừa hé lên của ta đã bị câu tiếp theo của tôi chặn đứng: "Vậy vui lòng giải thích cho tôi, cái áo sơ mi trên người từ đâu ra, đêm qua ngủ ở đâu, và khi tôi đang ở bệnh viện phẫu thuật, lại đi cùng ai đến cái chợ đêm nổi tiếng mà tôi từng muốn đi bị chê bai?"
Mặt Tống Giai Nhụy ửng đỏ, ánh mắt ta Tống Dục Thư sáng rực.
Tống Dự Thư cúi đầu, không gì.
"Có vẻ như lời giải thích này khó mà thốt ra trước mặt người trong cuộc nhỉ?"
Tôi nhạt: "Ký vào đơn ly hôn đi, để hai người có thể bên nhau công khai, không cần phải vướng bận đến tôi nữa."
"Ôn Dao! Em không cần phải mỉa mai như , giữa và thư ký Tống không hề có bất kỳ tiếp thân mật nào! Em cũng là phụ nữ, hà tất vì ghen tị mà phải bôi nhọ ấy?"
Anh ta luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, lịch sự.
Bạn thấy sao?