Không thể không , Khương Uyển Uyển thật lắm mưu nhiều kế.
Lời của ả vừa ra khỏi miệng, Tạ Vân Từ liền an tĩnh lại.
Đêm đó tuy hắn không ở lại viện của Khương Uyển Uyển, cũng không trực tiếp đuổi ả đi.
Tạ Vân Từ rời khỏi tiểu viện của Khương Uyển Uyển, liền ra ngoài uống rượu.
Ta vốn định lại cho Tạ Vân Từ chút đả kích nữa, lại đột nhiên độc phát, không thể không trở về trong phòng đợi.
Độc dược mãn tính trên người ta là do Liêu Thanh Sơn cho uống, thỉnh thoảng sẽ phát tác, mỗi lần phát tác đều thống khổ không chịu nổi, lúc nghiêm trọng thậm chí không thể nhúc nhích.
Mấy năm nay ta cùng tỷ tỷ vẫn âm thầm nghiên cứu độc dược giải dược, không thu hoạch gì.
Liêu Thanh Sơn mặc dù đã cứu mạng ta và tỷ tỷ, cũng coi chúng ta là thử nghiệm của hắn.
Hắn dạy đồ đệ y thuật, cũng lấy những đồ đệ kia thử thuốc.
Ta cùng tỷ tỷ đều từng là dược nhân của Liêu Thanh Sơn.
Cổ họng tỷ tỷ bị thuốc của Liêu Thanh Sơn cho bị câm.
Ngay từ đầu Liêu Thanh Sơn vụng trộm bỏ thuốc cho chúng ta, tỷ tỷ bằng vào y thuật tinh xảo của mình luôn có thể hóa nguy thành an, tự mình chế giải dược.
Nhưng sau đó Liêu Thanh Sơn bắt đầu mê luyến loại đánh cờ này với tỷ tỷ.
Hắn lo lắng độc dược sẽ ăn mòn thân thể tỷ tỷ, thương tổn đến đồ đệ bảo bối của mình, liền thừa dịp ta không ý đánh ngất ta, còn đem ta khóa ở trong sơn Ngô Đồng Sơn.
Hắn ta liên tục ép ta uống thuốc mạnh cho và ra lệnh cho tỷ tỷ thuốc giải trong thời gian chỉ định.
Tỷ tỷ không muốn, lại bị nếu không muốn phối hợp, ta lập tức sẽ bị bỏ lại Xà Cốc.
Ta cùng tỷ tỷ thân không nơi nương tựa, không cửa cầu cứu, chỉ có thể mặc Liêu Thanh Sơn sắp xếp.
Từ năm 12 tuổi, ta đã rất ít khi thấy ánh mặt trời.
Hoặc là ở trong lồng sắt của sơn chịu đựng cơn đau khi nhiễm độc, hoặc là nằm sấp trên mặt đất ẩm ướt, chờ đợi tỷ tỷ đến.
Ta không có bè nào ngoại trừ tỷ ấy.
Tỷ tỷ vì phối chế giải dược cho ta, thường xuyên cần vào núi tìm dược, duy nhất có thể với ta, chỉ có độc trùng thỉnh thoảng xuất hiện ở trong sơn .
May mà ta không ghét chúng.
Sau đó Liêu Thanh Sơn không biết ở đâu tìm thấy một loại cực độc, tỷ tỷ nghĩ hết biện pháp, đem hết toàn lực đều không cách nào giải .
Để có thể cảm nhận rõ ràng hơn phản ứng của độc dược trong cơ thể, tỷ tỷ lại bất chấp sự phản đối của ta, uống vào máu độc của ta.
Hai người chúng ta đồng thời độc phát, Liêu Thanh Sơn chung quy vẫn luyến tiếc kỳ tài như tỷ tỷ.
Hắn sờ viên giải dược duy nhất trên người, ném cho tỷ tỷ.
Nhưng tỷ tỷ lại đem viên thuốc kia nhét vào trong miệng ta.
Tỷ tỷ phát độc không có hô hấp, Liêu Thanh Sơn dứt khoát đem ta từ trong lồng sắt xách ra, muốn đem ta bỏ lại Xà Cốc.
Ta thừa dịp hắn không ý, rút đao bên hông hắn, hung hăng cắm vào tim hắn.
Liêu Thanh Sơn đã chết, ta lục lọi thư phòng của hắn, tìm biện pháp lấy cổ dịch độc.
Ta dùng cổ trùng đem độc tố trên người tỷ tỷ chuyển dời đến trên người mình, tỷ tỷ vẫn bị câm.
Sau khi Liêu Thanh Sơn chết, ta cùng tỷ tỷ ở Ngô Đồng Sơn gắn bó , tỷ tỷ nghiên cứu ra thuốc ức chế độc tố, để cho ta không đến mức vừa độc phát liền bỏ mạng.
Nhưng muốn triệt để giải trừ độc trên người, còn cần tìm ra thảo dược cực hiếm, tên là Thạch Linh Hoa.
Nghe hoa này trăm năm khó có một lần, tỷ tỷ lúc trước gả vào Hầu phủ, một là bởi vì nàng nhận ra Tạ Vân Từ, hai là bởi vì Hầu phủ gia nghiệp lớn, nhân mạch tai mắt trải rộng khắp nơi, vào ở Hầu phủ, càng dễ dàng nhận tin tức của Thạch Linh Hoa.
Bạn thấy sao?