Ta quay đầu lại liền thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đứng trong ánh nắng chiều.
Khuôn mặt xinh đẹp của người đó khi thấy ta, từng chút một hiện ra âm ngoan cùng kinh hoảng quỷ dị.
Mặc dù thoáng qua ta đã dễ dàng bắt .
“Tỷ tỷ, ngươi trở về là tốt rồi, nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện, ta thật sự muốn tự trách đến chết.”
Khương Uyển Uyển nắm lấy khăn lụa, ngón tay nhẹ nhàng khuấy , tựa như đặc biệt bất an.
Ta lạnh lùng Khương Uyển Uyển, nhếch miệng:
“Ngươi có cái gì phải tự trách, nếu không phải vì ngươi, ta cũng không đến mức trốn đi, không phải sao?”
Khương Uyển Uyển không nghĩ tới ta lại biết , thân thể run rẩy, sắc mặt trong nháy mắt có chút khó coi.
“Bệnh câm của tỷ tỷ cuối cùng cũng khỏi, muội muội thật vui mừng thay tỷ tỷ.”
Ta lạnh:
“Không có việc gì thì đừng một câu tỷ tỷ hai câu muội muội, ta cùng ngươi cũng không cùng thân mẫu.”
Ả không phản bác, đôi mắt ngập nước mờ mịt sương mù, khi về phía Tạ Vân Từ, nước mắt dễ dàng chảy xuống:
“A Từ, đã qua lâu như , tỷ tỷ vẫn không dung nạp ta......”
“Nếu không...... Nếu không chàng vẫn là nên đưa ta đi đi.”
Trong lòng ta khinh thường một tiếng, khó trách khi tỷ tỷ viết thư cho ta, luôn người trong lòng Tạ Vân Từ là một người thông minh.
Ả đâu chỉ thông minh, quả thực chính là diễn viên trời sinh.
Ta tấm da mặt dối trá ấy, hận không thể lập tức đem ả ăn tươi nuốt sống.
Nhưng ta nhịn .
Tạ Vân Từ căn bản không thể thấy Khương Uyển Uyển chịu ủy khuất, mỹ nhân rơi lệ, hắn liên tục tiến lên an ủi:
“Ngươi nơi nào cũng không đi, bất kể là ai đều không thể dao vị trí của ngươi trong lòng ta.”
“Ngươi cứ an tâm đợi ở Hầu phủ, ta sẽ che chở cho ngươi.”
Khương Uyển Uyển ném cho ta một ánh mắt đắc ý, sau đó giả vờ ho nhẹ hai tiếng.
Tạ Vân Từ trong nháy mắt khẩn trương:
“Có phải nhiễm phong hàn hay không?”
“Vào thu rồi, gió lớn, ta đi lấy cho ngươi một cái áo choàng.”
Ta thân ảnh Tạ Vân Từ vội vã rời đi, chỉ cảm thấy châm chọc.
Vừa rồi còn ôm ta vào lòng, trong mắt thâm , thoáng qua lại vì nữ nhân khác mà vứt bỏ ta cả người mang máu.
“Thật ghê tởm......”
Ta nhịn không thì thào ra tiếng.
Khương Uyển Uyển lại đột nhiên túm lấy cổ tay ta, khinh miệt :
“Ghê tởm chính là ngươi! Ngươi nếu đã quyết định rời đi, còn trở về cái gì?”
“Ngươi đến bây giờ còn không thấy rõ sao, người A Từ thích chính là ta. Dưa xanh cưỡng chế không ngọt, cần gì phải như .”
Ta nâng môi, đồng thời từng chút từng chút tách ngón tay Khương Uyển Uyển ra, thừa dịp nàng ta chưa chuẩn bị đưa tay hung hăng bóp cổ ả:
“Dưa ép quá mạnh cho dù không ngọt, ta cũng muốn ép thử xem.”
“Ta tốt xấu gì cũng là Thiếu phu nhân Hầu phủ cưới gả đàng hoàng, ngươi là cái thá gì?”
Ta dùng hết khí lực, mặt Khương Uyển Uyển bởi vì mất đi không khí chậm rãi đỏ lên.
Ả ta như thể đang một con quái vật.
Thị nữ thiếp thân Xuân Đào của Khương Uyển Uyền bị hành bất ngờ của ta hù dọa, vội vàng ra tay muốn ngăn cản, lại bị ta một cước đạp trúng bụng, té ngã trên mặt đất.
Ta thưởng thức biểu sợ hãi phát ra từ nội tâm của Khương Uyển Uyển, chỉ cảm thấy vui sướng.
“Buông...... Buông tay......”
“A Từ...... A Từ sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Khương Uyển Uyển giãy dụa phát ra tia khàn khàn cầu cứu, ta lại không để ý chút nào.
“Không buông tha thì không buông tha, đồng quy vu tận cũng không tệ.”
Ả ta quả nhiên luống cuống.
Con người chỉ có thể chấp nhận thua cuộc khi cận kề cái chết.
Khương Uyển Uyển có lẽ vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, người từng tỏ ra mềm yếu kia, có một ngày sẽ liều lĩnh muốn chết ả.
Giọng khàn khàn trầm thấp kèm theo tiếng hoảng sợ, lại giống như khúc nhạc tuyệt vời, khiến huyết khí của ta chầm chậm tuần hoàn trong cơ thể.
Vào lúc ả sắp ngất, ta đột nhiên buông lỏng tay.
Khương Uyển Uyển rơi xuống đất, ho khan kịch liệt, ả ta ôm cổ mình, đáy mắt phát ra ánh hung tợn:
“Sở Thanh Đại, ngươi điên rồi. Ngươi dựa vào cái gì đối xử với ta như ?”
Ta cúi người xuống, tiến đến bên tai ả, thấp giọng :
“Chỉ bằng việc ta biết, hai ngày trước bên vách núi đột nhiên xuất hiện bướm đêm, là ngươi thả…”
Bạn thấy sao?