Tạ Vân Từ cuối cùng là chịu không nổi nỗi đau phế tâm của Tình Cổ, rút dao găm lên tự vẫn.
Ta chê hắn bẩn, ném hắn vào trong Trùng cốc, nơi nuôi nấng ngàn vạn con sâu nhỏ bên trong.
Ta đám tiểu tử của ta từ mắt, lỗ mũi, lỗ tai của hắn chui vào, lại từ trong da thịt của hắn nhô đầu ra, thuận tiện mang ra máu thịt cuồn cuộn, liền cảm thấy thống khoái.
Tỷ tỷ không muốn Hầu phủ Thiếu phu nhân, ta đây liền để cho nàng vĩnh viễn chỉ tỷ tỷ của ta.
Ta đem tỷ tỷ thành nhộng người, dùng cổ trùng bảo vệ thi thể tỷ tỷ không thối rữa, như nàng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ta.
Khi còn là nhộng, ta tìm thấy một hạt giống trong lòng bàn tay tỷ ấy.
Ta đem hạt giống kia vun trồng, rốt cục lại ngoài ý muốn có một gốc Thạch Linh Hoa.
Tỷ tỷ của ta cho dù đang hấp hối, cũng không quên thu thập thuốc giải cho ta.
Có Thạch Linh Hoa, phối hợp với phương thuốc mà tỷ tỷ nghiên cứu trước kia, ta cuối cùng cũng giải độc trên người, không cần phải chịu nỗi khổ phát độc nữa.
Ta cho tỷ tỷ một cái tiểu kiều, mang theo nàng đạp khắp thiên sơn vạn thủy, ngắm hết phong cảnh xinh đẹp trên thế gian.
Sau đó, ta già rồi, đi không nổi nữa, liền mang theo tỷ tỷ về tới Ngô Đồng Sơn.
Ta xây một căn nhà nhỏ trên núi, ở đó an nhàn tuổi già với tỷ ấy.
Người trong núi đều tránh xa ta, ta là người điên có thể ngủ cùng thi thể.
Nhưng ta không quan tâm, ta biết mặc kệ ta ở trong mắt người khác là người điên hay là quái vật, ở chỗ tỷ tỷ, ta vĩnh viễn là tiểu công chúa của nàng.
—Hết—
Bạn thấy sao?