Khương Uyển Uyển cho rằng ta mời ả là muốn đối phó ả, đối với ta khắp nơi phòng bị.
Ta lại dâng lên cho ả bánh đào tự tay , còn pha cho ả trà Long Tĩnh thượng hạng.
Sau đó, cho ả biết:
“Kỳ thật ta không phải Sở Thanh Đại. Sở Thanh Đại thật sự đã chết, ta là Sở Bán Hạ, muội muội song sinh của Sở Thanh Đại. Nhưng, ngươi biết sự thật thì sao? Hiện tại, A Từ đã hoàn toàn không tin ngươi.”
Khương Uyển Uyển tức giận đến mặt trắng bệch, ả vụt một tiếng đứng lên, muốn chạy về phía thư phòng:
“Ngươi là kẻ lừa gạt, tính ra ngươi mới là kẻ mang danh dối trá lớn nhất. Ta hiện tại muốn đến trước mặt A Từ tố giác ngươi.”
Ta đứng ở trước sân, ngăn cản ả, lại bị ả đẩy ngã xuống đất.
Mà một cái chớp mắt tiếp theo, lão Hầu gia cùng Tạ Vân Từ cùng nhau xuất hiện ở ngoài viện, tận mắt thấy hạ thân của ta chảy ra máu đỏ, mà Khương Uyển Uyển còn ở một bên dùng sức kéo ta, để cho ta đừng giả bộ.
Con của ta không còn, lão Hầu gia phẫn nộ đến cực điểm, tự mình trói Khương Uyển Uyển vào trong địa lao, sai người đánh gãy tay chân của ả.
Tạ Vân Từ ôm ta cả người đầy máu, vẻ mặt khủng hoảng, nhắm mắt ngơ với lời cầu cứu của Khương Uyển Uyển.
Không ai tin những lời vô nghĩa của ả ta.
Nửa tháng sau, ta đi địa lao thăm Khương Uyển Uyển.
Ta với ả, thật ra trước khi mời ả đến tiểu viện, ta đã uống thuốc thai từ lâu.
Ta như chỉ có một mục đích, chính là đem ả đưa đến trong lao, để cho ả sống không bằng chết.
Hôm nay ả bị tàn phế, Tạ Vân Từ sẽ không ả nữa, Hầu phủ cũng không chứa nổi, về sau, có lẽ chỉ có địa lao âm u này thích hợp với ả.
Khương Uyển Uyển mắng ta là kẻ điên, là biến thái:
“Vì báo thù ngươi ngay cả hài tử của mình cũng phải tính toán, ngươi thật sự là điên rồi.”
Ta lại :
“Sinh ra đã định trước không chiếm thương của mẹ, vì sao phải sinh chứ? Ngươi chết tỷ tỷ của ta, ta chính là lột một lớp da, cũng muốn lôi kéo ngươi cùng nhau xuống địa ngục. Lúc trước ngươi voi đòi tiên, sao không cân nhắc xem ta có dễ chọc hay không?”
Tóc ả ta rối bù, chật vật đến cực điểm, bởi vì gãy tay gãy chân, chỉ có thể chậm rãi nhúc nhích trong địa lao ẩm ướt, giống như một con sâu xấu xí:
“Ngươi nhốt ta lại thì thế nào? Ta mang thai hài tử của Tạ gia, lão Hầu gia cuối cùng là mềm lòng, tha cho ta một mạng. Chờ ta sinh hạ con nỗi dõi Tạ gia, ta liền có thể rời khỏi cái địa lao quỷ quái này. Sở Bán Hạ, ngươi trăm phương ngàn kế, vẫn là không bằng ta.”
Ta bụng ả hơi nhô lên, đột nhiên nở nụ :
“A, sao? Vậy ta mỏi mắt mong chờ......”
Bạn thấy sao?