Tra Nam, Bạch Nguyệt [...] – Chương 1

Ta mặc trường sam màu tuyết của tỷ tỷ, bước chân như người vô hồn đi tới cửa Hầu phủ, hộ vệ ở cửa đều ngây dại.

“Thiếu...... Thiếu phu nhân!”

Ngay sau đó trong Hầu phủ bỗng phát ra một tiếng kêu to, kinh đến chim đang xây tổ dưới mái hiên:

“Thiếu phu nhân đã trở lại! Thiếu phu nhân còn sống!”

“Mau đi bẩm báo thiếu gia.”

Rất nhanh, từ cửa lớn treo kim bài hắc tự của Hầu phủ, một thân ảnh cao lớn đi ra.

Tạ Vân Từ chạy về phía ta, đáy mắt vốn lãnh đạm của hắn khi thấy trường sam toàn thân mang máu của ta, nhanh chóng nổi lên một tia đau lòng.

“Thanh Đại......”

“Ta biết ngay nàng chưa chết, nàng rốt cục cũng quay về rồi.”

Ta bị Tạ Vân Từ ôm vào trong lòng, hắn lực đạo lớn, dường như muốn đem ta dung nhập vào cốt huyết của hắn.

Nghe Tạ Vân Từ khàn khàn nỉ non, trong lòng ta nổi lên một trận buồn nôn.

Hắn bày ra bộ dáng thâm như thế, dường như đã quên, tỷ tỷ vì sao lại rơi xuống vực.

Nếu như không phải hắn không phân tốt xấu, ở thời điểm tỷ tỷ bị người vu hãm, ba lần bảy lượt bảo vệ nữ nhân khác, tỷ tỷ ôn nhu thuần lương của ta sao có thể bị tức giận đến rời phủ trốn đi?

Nếu tỷ tỷ không trốn đi, cũng sẽ không bị bạch nguyệt quang của Tạ Vân Từ trượt chân rơi xuống vách núi, một xác hai mạng.

Nam nhân trước mắt như cảm nồng đậm*, lại là đồng lõa chết tỷ tỷ.

(*Nguyên văn: 情真意切 - chân ý thiết: chỉ cảm thể hiện vô cùng rõ ràng.)

Ta trên cổ hắn bởi vì tâm kích có chút nổi lên gân xanh, nhịn không tán thưởng: Thật sự là một cơ thể hoàn mỹ.

Nếu là ta hiện tại một ngụm cắn xuống, xé rách da thịt của hắn, gặm nát gân cốt của hắn, uống máu hắn rồi phun ra, nhất định sẽ rất hả hê vui sướng.

Nhưng ta không thể, cách cho một người thống khổ, cũng không phải là một chiêu liền đã mất mạng.

Những đau khổ mà tỷ tỷ phải chịu, ta cũng muốn đòi lại từ trên người Tạ Vân Từ.

Ta lấy thân phận tỷ tỷ trở lại Hầu phủ, chính là bắt đầu trận lăng trì này.

“Thanh Đại, nhiều ngày như nàng đã đi đâu?”

“Hạ nhân trong phủ thấy nàng rơi xuống vách núi, ta sai người đi tìm một vòng, cũng không thể tìm nàng.”

Tạ Vân Từ vẫn còn đang độc thoại bên tai.

Ta từ trong lòng hắn lui ra, học theo bộ dáng của tỷ tỷ, ôn nhu :

“Phu quân, thiếp là từ địa ngục bò trở về.”

Bởi vì trước đó phải uống thuốc, thanh âm của ta khàn khàn đến cực điểm.

Tạ Vân Từ nghe ta mở miệng chuyện, thân thể chấn , trong mắt lại nổi lên một tia kinh hỉ:

“Thanh Đại, ngươi...... Ngươi có thể chuyện?”

Tỷ tỷ tuy là y thuật cao siêu, đến cùng vẫn chỉ là một người câm.

Ta cúi thấp mí mắt, dùng thanh âm khàn khàn giống như bánh xe ngựa nghiền qua cát sỏi nhẹ giọng trả lời:

“Không phải chàng hỏi hai ngày nay thiếp đi đâu sao?”

“Thiếp ở dưới vách núi tìm thảo dược trị bệnh câm, mấy ngày nay một mực ở trong sơn cốc nghiên cứu phương thuốc.”

“Hôm nay ta đã trở lại, phu quân có chào đón không?”

Tạ Vân Từ đưa tay lau vết máu đã khô cạn trên mặt ta, yết hầu khẽ lăn:

“Đây là nhà của nàng, trở về là tốt rồi.”

“Sau này đừng tùy hứng trốn đi nữa......”

Hắn vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến một giọng nữ ngọt ngào:

“A Từ, là tỷ tỷ đã trở lại sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...