Ông Thẩm phải khó khăn lắm mới hoàn hồn trước tin tức này, tay ông ta run rẩy, xoa n.g.ự.c hít thở mấy hơi.
Các vị khách đến mừng thọ lần lượt vây quanh Thẩm Tư để chúc rượu, còn Thẩm Sách, người hai ngày trước vẫn còn hào hứng phơi phới, giờ phút này đã bị đám đông đẩy ra rìa.
Thẩm Sách dường như đã tức điên, ta trừng mắt tôi rồi chất vấn.
“Cô và Thẩm Tư mới gặp nhau vài lần, chỉ vì muốn giận dỗi với tôi mà định lấy ta sao?”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi còn chưa kịp gì, Thẩm Tư đã đứng bên cạnh tôi, từ trên cao xuống Thẩm Sách.
Thẩm Tư không chỉ cao hơn ta một cái đầu, mà ngay cả khí thế cũng áp đảo.
“Chẳng lẽ cậu vẫn chưa hiểu sao? Cảnh Đồng thích tôi, tại sao cậu lại nghĩ ấy thích mình?”
Tôi bước tới một bước, khoác tay Thẩm Tư, Thẩm Sách, ánh mắt có chút bất lực, như thể đang một đứa trẻ đang giận dỗi.
“Tôi đã rồi, người tôi thích là Thẩm Tư, trong mắt tôi ấy hơn mọi mặt, xin đừng tự mình đa nữa.”
Anh ta không tin tôi thích Thẩm Tư, ánh mắt phức tạp chằm chằm vào tôi, vươn tay muốn nắm lấy tay tôi.
“Tiểu Đồng, tôi hối hận rồi, chỉ cần đồng ý, bây giờ tôi sẽ đi với ông nội rằng người tôi muốn cưới là .”
Đổng Nghiên đứng một bên nghe lời Thẩm Sách , sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, ta đưa tay kéo tay áo Thẩm Sách, lại bị ta hất mạnh ra.
Tôi tránh né cú chạm của ta, thẳng vào mắt ta không còn chút gợn sóng nào.
“Tôi không đồng ý.”
“Dù sao hai người họ cũng là thanh mai trúc mã, chắc chắn có cảm, không chừng với Đổng Nghiên chỉ là nhất thời mới mẻ thôi.”
“Đúng đó, xem, nghe Cảnh Đồng sắp lấy người khác là Thẩm Thiếu gia liền không chịu rồi.”
[ – .]
Đổng Nghiên không cam tâm nắm chặt nắm , mặt ta không còn chút máu, mắt đỏ hoe, rưng rức đáng thương lao vào lòng Thẩm Sách.
“Sách, không phải đã sẽ cưới em sao? Anh không phải đã chỉ mình em thôi sao?”
Thẩm Sách lúc này mới nhớ ra bên cạnh mình còn có một vị hôn thê, ta ta với vẻ mặt rối rắm.
Chưa kịp để ta giải quyết xong mớ bòng bong, Thẩm lão gia vẻ mặt âm trầm đã đi tới, thẳng chân đá mạnh vào Thẩm Sách một cái.
“Con đang cái trò gì ? Chuyện hôn nhân đại sự là để con mang ra giỡn à?”
“Con coi hai nhà người ta là gì hả? Con tưởng đây là chợ mua hoa quả mà con muốn đổi tới đổi lui, chọn tới chọn lui sao?!”
“Rốt cuộc là ai đã dạy dỗ con ra cái nông nỗi này hả, đúng là mất hết mặt mũi của Thẩm gia ta!”
Thẩm Sách về phía ông bà Thẩm ánh mắt cầu cứu.
“Ba mẹ, hai người mau giúp con khuyên ông nội đi! Chẳng phải ngày xưa hai người cũng muốn Cảnh Đồng gả cho con sao?”
“Cảnh Đồng đồng ý gả cho cái thằng con riêng đó, chắc chắn là đang giận dỗi với con, đợi ấy hết giận rồi, ấy sẽ hối hận thôi.”
Mặt Thẩm lão gia lập tức đen lại, ông cụ vừa mới đề cử Thẩm Tư, mà giờ Thẩm Sách lại bất chấp tất cả mà loạn ở đây, khiến tất cả mọi người dịp xem trò .
“Cái nhà họ Thẩm này rốt cuộc là đang diễn trò gì thế?”
“Rốt cuộc là ai với ai đính hôn ? Chẳng lẽ vài ngày nữa lại đổi người à?”
Ông Thẩm nhận ra cơn giận của cha mình, liền vung tay tát một cái vào gáy Thẩm Sách.
“Con mà còn ăn linh tinh nữa là ba đánh gãy chân con đấy! Còn không mau xin lỗi con và Cảnh Đồng đi!”
Thẩm Sách dù ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra ánh mắt xem kịch vui của mọi người, ta đành miễn cưỡng xin lỗi tôi dưới ánh mắt của ông Thẩm và Thẩm lão gia .
“Là tôi uống say nên lời bậy bạ, Tiểu Đồng, đừng để tâm.”
Bạn thấy sao?