Tôi gần như bật vì Đổng Nghiên. Đến nước này, ta vẫn còn cho rằng điều tôi bận tâm là nhất định phải gả vào Thẩm gia.
Thẩm Sách cũng cho là như , trong mắt ta, tôi vì muốn gả vào Thẩm gia mà không từ thủ đoạn nào, ánh mắt ta tôi cứ như tôi là thứ gì đó dơ bẩn .
Tôi lười để ý hai người này, xoay người định rời đi, lại thấy trên cổ tay Đổng Nghiên đeo một cặp vòng ngọc có chất lượng cực tốt.
Đây là vòng ngọc gia truyền của Thẩm gia, vẫn luôn do Thẩm lão gia cất giữ. Tôi không ngờ nó lại xuất hiện trên người Đổng Nghiên, hơn nữa trên cánh tay ta ít nhất còn đeo ba bốn chiếc vòng khác, khiến tôi thoạt còn không nhận ra.
Người thừa kế Thẩm gia còn chưa xác định, sao chiếc vòng này lại ở trên người Đổng Nghiên chứ?
Tôi chỉ vào chiếc vòng trên cổ tay Đổng Nghiên, ánh mắt mang theo một tia dò xét.
“Chiếc vòng này từ đâu ra thế?”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Thẩm Sách thoáng chốc chột dạ, còn Đổng Nghiên thì vuốt ve chiếc vòng ngọc trên tay, vẻ mặt mang theo vài phần tủi thân.
“Chị ơi, trước đây chiếc vòng này là để tặng chị, bây giờ người gả cho Sách là em, nên đôi vòng này đương nhiên phải thuộc về em rồi.”
Thẩm Sách cũng ngang nhiên gật đầu. Dù sao thì trong lòng ta, ta đã là người thừa kế chắc chắn rồi, việc lấy chiếc vòng ra sớm để người đeo cũng đâu có gì không .
“Đây là vòng ngọc gia truyền của Thẩm gia tôi, tôi muốn cho ai đeo thì cho, liên quan gì đến ?”
Nói xong, ta còn đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, rồi lùi lại một bước với vẻ ghét bỏ trong lời .
“Cô đừng hòng vọng tưởng dùng cách này để dây dưa với tôi, tôi sẽ không thích đâu, trong lòng tôi chỉ có Nghiên Nghiên thôi.”
Giọng của Thẩm Sách không nhỏ, mấy ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía tôi.
[ – .]
“Cảnh Đồng bình thường có vẻ thanh cao lắm mà, không ngờ vì muốn gả vào Thẩm gia mà đến cả em rể mình cũng muốn cướp.”
“Hai người họ vốn tâm đầu ý hợp, sao ta còn nghĩ đến chuyện đeo bám dai dẳng?”
Đổng Nghiên đỏ mặt, đầy vẻ e thẹn đánh nhẹ Thẩm Sách một cái.
“Anh đừng nặng lời với chị như , sau này chị ấy về dâu, chúng ta vẫn là người một nhà mà, đến lúc đó phải chiếu cố họ nhiều hơn một chút đấy.”
Thẩm Sách liếc ta, cưng chiều véo má Đổng Nghiên.
“Được rồi, nể mặt Nghiên Nghiên tôi không chấp nhặt nữa, nếu có ý đồ bất chính gì với tôi, đừng trách tôi đến lúc đó không nể nang gì.”
Hai người họ vẫn đang nồng nàn tứ, bỗng một giọng vang lên từ phía sau lưng.
“Vợ tôi sao có thể có ý đồ bất chính với cậu chứ?
Thẩm Sách, cậu thế về chị dâu tương lai của mình thì thật là vô lễ.”
Thẩm Tư đỡ Thẩm lão gia bước vào từ cửa, khóe môi hắn vương nụ , ánh mắt Thẩm Sách cũng có thêm vài phần khiêu khích.
Thẩm lão gia liếc chiếc vòng tay trên tay Đổng Nghiên, ánh mắt trầm xuống.
“Ai cho con đeo, tháo xuống ngay!”
Thẩm lão gia không giận mà uy, Đổng Nghiên sợ đến run bắn, vội vàng tháo chiếc vòng xuống.
Thẩm Sách bất mãn lẩm bẩm.
“Ông nội, đây là chiếc vòng con mang đến cho Nghiên Nghiên đeo, đằng nào thì sớm muộn gì nó cũng là của con, để ấy đeo một chút thì có sao đâu?”
Bạn thấy sao?