Trả Lại Từng Đoạn [...] – Chương 7

Chương 7

7.

Phương Nguyên An Lý Mộng Đình đang khóc thút thít bên cạnh, giọng lạnh lẽo độc ác:

“Tiện nhân! Ngươi dám giở trò tính kế ta?”

Lý Mộng Đình như bị hắn dọa cho sợ hãi, cả người run lên, lùi mạnh về phía sau.

Phương Nguyên An nào phải kẻ ngốc.

Lần này rõ ràng hắn bị người hãm , mà kế mẫu cùng Lý Mộng Đình lại cứ đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn, hắn sao có thể để bọn họ như ý?

“Dù gì thì mọi người cũng thấy rõ rồi, thân thể ta như thế, sao có thể thông gian với người khác? Rõ ràng là có kẻ tâm thuật bất chính.”

Chúng nhân lại xì xào bàn tán:

“Thì ra là Lý nhị nương muốn giở trò với Phương công tử, ai ngờ Phương công tử lại là như …”

“Phương công tử thân thể như thế, đúng là không thể gì Lý nhị nương. Theo ta thấy, chuyện này là Lý nhị nương muốn trèo cao, nên mới lập mưu gài bẫy.”

“Kinh thành này mà lại có nữ tử chẳng biết liêm sỉ đến thế, nếu là con nhà ta, ta đã đánh c/h/ế/t từ lâu rồi, cũng để giữ gìn thanh danh cho gia môn!”

“…”

Tiếng người râm ran, từng câu từng lời như những nhát dao cắt vào tim.

Chỉ trong khoảnh khắc, sinh tử của Lý Mộng Đình đã bị đám người đó định đoạt.

Lý Mộng Đình càng lúc càng hoảng loạn.

Nàng hoàn toàn không ngờ — chỉ vì nhận một mảnh giấy do Lâm Tề Hiền gửi đến hẹn gặp, mà bản thân lại bị mê mất ý thức, tỉnh lại thì đã thành trò trước mặt mọi người.

Nàng càng không ngờ — người vốn nên bị bắt gian là ta, lại đột ngột biến thành chính nàng.

Và điều đáng sợ hơn cả… là Phương Nguyên An, giờ cũng muốn nàng c/h/ế/t.

Trong mắt nàng, tất cả mọi chuyện này — đều là lỗi của ta.

Khi nàng ngẩng đầu về phía ta, ta đang bộ mặt u sầu, hai mắt chăm trụ cột trước cửa, dáng vẻ như một tỷ tỷ đang lo lắng cho muội muội của mình.

Lý Mộng Đình bỗng chốc hiểu ra.

Nếu cứ giằng co mãi, cuối cùng người phải c/h/ế/t… chỉ có thể là nàng.

Nghĩ thông suốt, Lý Mộng Đình lập tức hất tay kế mẫu, lao về phía cây cột:

“Hôm nay… hôm nay ta cũng là bị người hãm ! Nếu các vị không tin, ta chỉ có thể lấy cái c/h/ế/t chứng minh!”

Nàng không muốn c/h/ế/t.

Ta đương nhiên cũng không để nàng c/h/ế/t nhẹ nhàng đến thế.

Ngay khoảnh khắc mọi người còn chưa kịp phản ứng, ta đã nhanh tay ra tay ngăn nàng lại.

Lý Mộng Đình úp mặt vào lòng ta, nức nở khóc như thể vừa trải qua nỗi sỉ nhục tột cùng.

Ta đau xót Phương Nguyên An, cất giọng trách móc:

“Phương công tử, bất kể người có bị ai bày mưu hãm , chuyện này không thể nào là lỗi của một mình muội muội ta.”

“Dù thân thể công tử có khiếm khuyết, muội muội ta là nữ tử, trong chuyện này, người chịu thiệt thòi hơn, rốt cuộc vẫn là muội muội ta.”

“Nếu chỉ vì muội ấy khiến người khác biết chuyện thân thể của công tử, nên công tử giận dữ, muốn nàng lấy cái c/h/ế/t để chuộc tội… chẳng phải quá tàn nhẫn rồi sao?”

Từng câu từng chữ ta , đều đang chỉ cho mọi người thấy — Phương Nguyên An không muốn chịu trách nhiệm, nên mới muốn đẩy Lý Mộng Đình vào chỗ c/h/ế/t.

Làm quan trong triều, mặt mũi là điều quan trọng nhất.

Bất luận là âm mưu hay không, chuyện thông dâm đã xảy ra ngay trước mắt mọi người.

Lại thêm việc thân thể của Phương Nguyên An khiếm khuyết, truyền ra ngoài, người mất thể diện… là hắn.

Nếu Lý Mộng Đình c/h/ế/t, thì mọi tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu nàng.

Nhưng ta — lại cố ra điều đó.

Giờ đây, Phương Nguyên An chỉ còn một con đường duy nhất.

Chính là vờ như chẳng có gì xảy ra… cưới lấy Lý Mộng Đình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...