Trả Lại Từng Đoạn [...] – Chương 14

Chương 14

14.

Hầu phủ dính phải đại nhục.

Kinh Triệu phủ đích thân đến điều tra, chuyện đương nhiên không thể che giấu.

Khắp đầu đường cuối ngõ đều lan truyền chuyện phong lưu loạn luân giữa thế tử Hầu phủ và… nhạc mẫu.

Hầu phu nhân tức đến thổ huyết, từ đó ngã bệnh nằm liệt giường, không thể nhúc nhích.

Còn việc hoang đường mà Lâm Tề Hiền ra thì bị các ngự sử tranh nhau dâng tấu hạch tội — một kẻ dâm loạn như thế, nào có tư cách thế tử?

Cuối cùng, tước vị ấy cũng chỉ có thể rơi vào tay Lâm Lãm.

Mà phụ thân ta, lúc bị giam trong ngục vẫn còn chưa hay biết gì về chuyện này.

Ta là con ruột của ông ta, đương nhiên… phải đem từng chuyện một kể cho ông rõ.

Chỉ tiếc, ông ta đã già, tâm lý lại yếu, nghe xong liền phun ra một ngụm m/á/u lớn — giống hệt Hầu phu nhân.

Chỉ khác là, Hầu phủ có đại phu chăm sóc.

Còn phụ thân ta là tù phạm… chỉ có thể mặc kệ sống c/h/ế/t.

Kế mẫu từ lúc trở về Hầu phủ đã phát điên.

Miệng không ngừng mắng ta, ta tính kế bà ta.

Chậc, ta vô tội thế này, sao có thể tính kế bà ấy ?

Ta đến thăm, còn chu đáo mang cho bà ta một bát canh gà.

Ai ngờ bà ta không cảm kích mà còn hất tung xuống đất.

Ta đau lòng bà ta đang nằm bẹp trên giường, thở dài:

“Mẫu thân, người thật sự đã hiểu lầm con rồi. Hôm qua, muội muội bị sảy thai, Phương Nguyên An nhận định trong bụng muội ấy là dã chủng, dứt khoát không cho cứu, bảo để mặc tự sinh tự diệt.”

“Vẫn là con đi mời đại phu, mới giữ mạng sống cho muội ấy đấy.”

Kế mẫu lúc đầu còn mắng nhiếc ta không ngớt, rồi càng mắng càng òa khóc, nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau, thật thảm thương.

Bà ta ôm lấy gối, khàn giọng cầu xin:

“Ta xin ngươi… cầu xin ngươi, tha cho Mộng Đình một con đường sống. Nó chưa từng điều gì ngươi!”

Kiếp trước, ta bị tra tấn đến c/h/ế/t, chẳng một ai bận tâm sống c/h/ế/t của ta ra sao.

Bọn họ giẫm lên xác ta mà sống vinh hoa.

Khi bị gài bẫy chuyện thông dâm, ta đã từng ra sức giải thích.

Nhưng Hầu phu nhân và kế mẫu phối hợp ăn ý, dễ dàng định tội ta.

Tất cả mọi người đều mắng ta là tiện nữ vô sỉ, đê tiện lẳng lơ.

Còn Phương Nguyên An — chỉ bị gán cho hai chữ “phong lưu”.

Ta hận hắn.

Hận kế mẫu mưu mô ta.

Hận Hầu phu nhân.

Hận phụ thân vô năng.

Hận cả Lý Mộng Đình.

Nàng ta ngoài mặt chưa từng trực tiếp gì tổn thương ta quá đáng.

Nhưng kẻ ngồi mát hưởng lợi, dựa vào hủy diệt của người khác để vươn lên — dựa vào đâu lại mang vẻ mặt vô tội?

Ta mỉm bà ta:

“Mẫu thân muốn ta… tha cho muội muội bằng cách nào đây?”

Bà ta hoảng sợ lùi về phía sau.

Nhưng còn có đường lui sao?

“Ngươi là nghiệt! Muốn c/h/ế/t cả nhà chúng ta!”

“Đúng .”

Ta chậm rãi gật đầu, giọng nhẹ như gió, lạnh như băng.

“Ta chính là lệ quỷ, đến để đòi nợ.”

“Những kẻ đã ta — đừng mong một ai trốn thoát.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...